Cùng lúc đó, bên ngoài hội sở Chí Tôn, một lượng lớn xe cảnh sát đã bao vây nơi này.
Trong hội sở Chí Tôn, cho dù là khách hàng hay nhân viên đều đã được sơ tán, chỉ có một lượng lớn cảnh sát vũ trang đang cầm súng lục lọi mỗi một ngóc ngách bên trong.
“Đội trưởng Nguỵ, đã lục soát khắp nơi bên trong, nhưng không có người.”
Nghe vậy, sắc mặt của Nguỵ Tòng Linh lập tức trở nên xanh mét: “Vậy hai đồng nghiệp cảnh sát kia sao rồi?”
“Bọn họ đã được đưa đến bệnh viện rồi, bị trúng súng gây mê, liều thuốc không lớn, bác sĩ nói sau khi tỉnh lại sẽ không có vấn đề gì.”
Nguỵ Tòng Linh gật đầu, sau đó cô bỗng nhiên nhíu mày: “Người này lấy được súng gây mê từ đâu vậy? Những thứ này là vũ khí bị kiểm soát, không thể nào tuỳ tiện có được, đi kiểm tra xem khoảng thời gian này có báo cáo nào về việc mất thuốc mê hoặc súng gây mê gì đó không!”
“Vâng.”
Cấp dưới kia đáp lời, sau đó lại nghi hoặc hỏi: “Đội trưởng Nguỵ, sao chị có thể chắc chắn là do tên nhóc Trần Lạc kia làm?”
“Cậu đã từng nhìn thấy tên tội phạm bị truy nã nào không những không chạy trốn, mà ngược lại còn chủ động báo cảnh sát gọi chúng ta qua đó không? Chuyện nhà máy cơ thể người có thể coi là lần thứ nhất, hôm nay lại cố ý báo cảnh sát, cướp đoạt xe cảnh sát và đồng phục cảnh sát, giả mạo người của chúng ta nghênh ngang đi vào trong hội sở này. Tôi đã cho người hỏi thăm rồi, chỗ này là địa bàn của Lý Thành Bân, ngoại trừ Trần Lạc ra, còn ai có động cơ và can đảm chạy đến làm ra loại chuyện này chứ?”
“Người này càng ngày càng kiêu ngạo!”
Sắc mặt của cấp dưới kia cũng trở nên vô cùng khó coi, trên mặt lộ ra sự tức giận đến tột đỉnh.
Nguỵ Tòng Linh nhíu mày: “Cậu ta mạo hiểm lớn như vậy xông vào, chắc chắn không phải chỉ để cúp điện xung quanh khu vực này, cố ý tạo ra cảnh tượng hỗn loạn thôi đâu, có người nào biết cậu ta đã đi đâu sau khi tiến vào không?”
Cấp dưới lắc đầu: “Để bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, nên bên trong hội sở không lắp đặt camera giám sát, lúc đó chỗ này một mảnh đen nhánh, người nào người nấy đều vội vàng chạy trốn nên không có ai để ý đến cậu ta. Nghe nhân viên an ninh ở đây nói hắn nhìn thấy xe cảnh sát dừng lại trước cửa biệt thự số ba chưa được bao lâu thì bên trong đã vang lên tiếng súng.”
Ánh mắt Nguỵ Tòng Linh chuyển động, lập tức nói: “Để bọn họ lục soát căn biệt thự số ba cẩn thận một chút!”
Ngay khi cấp dưới chuẩn bị nhận mệnh thì một cảnh sát dẫn theo một người đàn ông mặc vest đen đến đây.
“Đội trưởng Nguỵ, hắn là người chứng kiến kia.”
Nguỵ Tòng Linh lấy bức ảnh của Trần Lạc ra đưa đến trước mặt nhân viên an ninh: “Cậu chắc chắn không phải người này lái xe cảnh sát?”
“Không phải.”
Nhân viên an ninh nhanh chóng gật đầu nói: “Đồng chí cảnh sát, thực sự không phải là hắn, bây giờ người trong toàn thành phố đều quen biết với gương mặt này, làm sao tôi có thể nhận sai được.”
Trong lòng Nguỵ Tòng Linh hiểu rõ, có lẽ Lý Thành Bân đã gửi cho mỗi một nhân viên bảo vệ ở đây một bức ảnh chụp của Trần Lạc, yêu cầu bọn họ mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt này, hoặc đối tượng nào khả nghi thì phải báo cảnh sát ngay lập tức.
“Cậu có phát hiện ra chỗ nào không bình thường không?”
Nhân viên an ninh cẩn thận nhớ lại một chút, gã ta đột nhiên có chút không xác định nói: “Hình như hắn không có bất cứ cảm xúc gì cả, từ đầu đến cuối đều là một nét mặt…”
Đám người Nguỵ Tòng Linh nghe vậy lập tức đưa mắt nhìn nhau, gần như có thể đoán được tại sao lại như vậy?
“Đêm nay là ai ở bên trong căn biệt thự số ba?”
Nhân viên an ninh do dự một chút: “Đồng chí cảnh sát, thân phận của các hội viên đều được giữ bí mật, chúng tôi không có tư cách biết đến.”
Nguỵ Tòng Linh cười lạnh một tiếng: “Đối phương rõ ràng là nhằm về phía hội viên của biệt thự số ba, cậu tốt nhất là hãy đi báo cáo với ông chủ của cậu ngay lập tức, xác nhận xem người kia có chuyện gì hay không đi!”
Sắc mặt an ninh lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Vậy thì ngài chờ một lát!”
Sau khi nhân viên an ninh kia rời đi báo cáo, vị cảnh sát dẫn gã ta đến còn nói thêm: “Đội trưởng Nguỵ, tôi đã hỏi những nhân viên khác trong hội sở rồi, có người nhìn thấy chiếc xe cảnh sát kia nhân lúc hỗn loạn đã rời khỏi hội sở. Cô ấy nói hình như có một người đàn ông nằm ở hàng ghế sau xe cảnh sát, nhưng lúc đó tình huống quá hỗn loạn, bên ngoài lại quá tối nên cô ta cũng không chắc chắn liệu những gì mình nhìn thấy có phải là sự thật không?”
Sắc mặt của đám người Nguỵ Tòng Linh thay đổi, bọn họ đều đã đoán được mục đích đến đây của Trần Lạc.
“Có lẽ cậu ta nhằm vào người đàn ông kia.”
Ánh mắt Nguỵ Tòng Linh nhìn về phía nhân viên an ninh đang gọi điện thoại ở phía xa, nhìn thấy dáng vẻ vâng vâng dạ dạ của gã ta, không biết đang nói chuyện gì nữa.
Nguỵ Tòng Linh cũng không buồn đợi thêm nữa, nhanh chóng đi về phía nhân viên an ninh kia.
Cô cũng không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của gã ta, đưa tay ra cướp đoạt lấy điện thoại di động của gã ta.
“Tôi là Nguỵ Tòng Linh ở phân cục Đông Dương, không cần biết ông là ai, bây giờ tôi có thể nói rõ cho ông biết, thành viên ở trong căn biệt thự số ba đêm nay đã bị Trần Lạc bắt đi rồi. Bây giờ hãy nói cho tôi biết danh tính của người đó, nếu chậm trễ thời gian giải cứu con tin thì các ông sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy!”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lát rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Là chủ tịch của tập đoàn Bằng Trình- Hoàng Tử Thành.”
Nghe đến đây, Nguỵ Tòng Linh nhíu mày, cô đã từng nghe nói sơ qua về cái tên Hoàng Tử Thành này rồi, nhưng không phải là vì tập đoàn Bằng Trình.
Mà là có lời đồn đãi rằng, Hoàng Tử Thành chính là con ngoài giá thú của một ông lớn nào đó trong thành phố.
Dựa vào tên tuổi của mình, hắn ta sản xuất găng tay trắng dưới danh nghĩa của tập đoàn Bằng Trình, đóng vai trò người trung gian để rửa “tiền đen”, chẳng qua là hoạt động kinh doanh của hắn ta được che đậy bằng một lớp áo choàng hợp pháp.
Trần Lạc bắt Hoàng Tử Thành này để làm gì?
Nếu muốn tống tiền thì cũng không thể nào nhận được tiền, cũng không đến mức hắn muốn những người đứng phía sau Hoàng Tử Thành giúp hắn tẩy rửa tội danh.
Đừng nói Hoàng Tử Thành chỉ là một đứa con ngoài giá thú trong lời đồn đãi, mà cho dù là con trai ruột thịt của ông trùm nào đó phạm vào loại tội lớn như vậy, đối phương cũng không có năng lực tẩy trắng tội danh được.
Nguỵ Tòng Linh suy nghĩ một chút, nghĩ đến chỗ này là địa bàn của Lý Thành Bân, cô đã mơ hồ hiểu ra được điều gì đó.
Rõ ràng mục tiêu của Trần Lạc là nhằm về phía Lý Thành Bân, rất có thể Hoàng Tử Thành đã nắm giữ được nhược điểm nào đó của Lý Thành Bân, hoặc có thứ gì đó có thể uy hiếp được gã ta.
Nếu không hắn cũng không ngại mạo hiểm lớn như vậy, xông vào hội sở Chí Tôn để bắt cóc người đi.
Vừa mới nghĩ đến đây, Nguỵ Tòng Linh cũng lười tiếp tục nói nhảm thêm nữa, cô ném điện thoại di động cho nhân viên an ninh kia, xoay người lại quay trở về.
“Kiểm tra camera thế nào rồi?”
“Sau khi cậu ta phá huỷ trạm điện biến áp ở nơi này, toàn bộ đèn đường và camera đều đã bị cắt, hơn nữa xung quanh chỗ này vốn dĩ đã không lắp đặt nhiều camera giám sát, rất khó có thể điều tra manh mối.”
“Vậy thì hãy mở rộng phạm vi, lần tìm tung tích của tất cả các phương tiện rời khỏi khu vực này ở trong khoảng thời gian này!”
“Đội trưởng Nguỵ, phạm vi này quá lớn, có lẽ mất khoảng ba bốn ngày.”
“Vậy thì hãy triệu tập nhiều người hơn nữa, không cần biết là tốn bao nhiêu thời gian, nhất định phải nhanh chóng tìm ra manh mối!”
“Đúng vậy!”
“Người này là tên tội phạm bị truy nã gan to nhất, không giống bình thường nhất mà tôi từng thấy, nếu không nhanh chóng bắt cậu ta quy án, không biết cậu ta sẽ còn làm ra những chuyện càng điên cuồng hơn nữa.
“Vâng!”
Trong sơn trang Long Hồ, trong phòng làm việc của Lý Thành Bân không ngừng vang lên tiếng đập phá đồ đạc loảng xoảng điên cuồng.
“Một lũ vô dụng các ngươi, đã phái nhiều người nhìn chằm chằm vào hội sở như vậy rồi, thế mà vẫn để cậu ta xông vào bắt cóc người đi!”
“Tao cần mấy người để làm gì nữa chứ?”
Tiếng gầm gào tức giận của Lý Thanh Bân vang vọng ở giữa đêm khuya, có vẻ chói tai lạ thường.
Đám người Lưu Trạch An ở trong thư phòng, người nào người nấy im như ve sầu mùa đông, cũng không dám hé răng nửa lời.
Cho dù không cẩn thận bị những mảnh vỡ của mấy thứ đồ bị đập bắn vào người, bọn họ cũng không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, chỉ có thể dè dặt thừa nhận lửa giận của Lý Thành Bân.