Không chỉ Nguỵ Đình kinh ngạc mà ngay cả bản thân Trần Lạc cũng bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Chỉ là sau khi nghe thấy những lời của tên nhóc trong cơ thể, Nguỵ Tòng Linh ở đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, chứng tỏ những gì hắn nói đều là sự thật.
Nhưng rốt cuộc làm thế nào người này có thể biết được số điện thoại của Nguỵ Tòng Linh, ngay cả những chuyện bí mật của đối phương cũng biết?
“Mục đích khi anh gọi điện thoại cho tôi là gì, khiêu khích chúng tôi?”
Nguỵ Tòng Linh nhanh chóng bình tĩnh lại, lạnh lùng mở miệng hỏi.
“Không, hoàn toàn ngược lại, tôi còn muốn mang đến cho cô một công lao lớn đấy.”
Trần Lạc nhàn nhạt nói: “Nhà máy mà cô đang đứng bây giờ chính là một nhà máy cơ thể người do đám người Triều Nam kiểm soát, chuyên dùng để giam giữ những người bị ép phải bán nội tạng. Tất cả bọn họ đều bị giam giữ trong căn mật thất bên dưới kho hàng chính, lối vào của căn mật thất kia được nằm dưới thùng dầu thải chính giữa nhất, công tắc nằm dưới bàn làm việc của kho hàng. Sẽ có người của nhà máy ra ngoài mở cửa, bọn chúng cũng sẽ làm bộ làm tịch cho các cô kiểm tra, nhưng nếu các cô không thể điều tra cẩn thận thì sẽ lập tức bỏ sót nơi đó.”
Nghe đến đây, Nguỵ Tòng Linh lập tức nhìn ra xung quanh, sau đó nhanh chóng đưa tay ra hiệu có một vài cảnh sát phía sau.
Những cảnh sát đó nhanh chóng đoán ra được động tác ra hiệu của Nguỵ Tòng Linh là có ý gì, lập tức có năm sáu người tàn ra, tìm kiếm xung quanh.
Nguỵ Tòng Linh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Người gọi điện thoại báo cảnh sát kia chính là anh đúng không? Anh cố ý dẫn dụ chúng tôi đến nhà máy này là muốn lập công chuộc tội, hay là có mục đích nào khác?”
“Đội trưởng Nguỵ, cô đừng lãng phí sức lực kéo dài thời gian nữa, nếu tôi đã dám gọi cuộc điện thoại này với cô, chắc chắn sẽ sớm rời khỏi nơi này rồi.”
Trần Lạc mỉm cười, chậm rãi nói: “Chờ đến khi cô phá được vụ án lớn mua bán nội tạng người này, tôi sẽ đưa cho cô một công lao nữa, tạm biệt.”
Sau khi nói xong, Trần Lạc cũng không cho Nguỵ Tòng Linh cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp máy.
Ngay sau đó, hắn lại rút pin điện thoại di động ra, đồng thời bẻ gãy sim thẻ điện thoại, tiện tay ném vào trong đống cỏ dại.
Cuối cùng lúc này bản thân Trần Lạc cũng hiểu rõ, người trong cơ thể hắn vì sợ cảnh sát đến mà không thể tìm được những người đang bị giam cầm đó nên không ngần ngại gọi điện thoại đến nhắc nhở Nguỵ Tòng Linh.
Người này thực sự đang nhảy múa trên mũi đao!
“Rốt cuộc làm thế nào mà cậu có thể biết được những bí mật đó?”
Cảm giác kinh ngạc qua đi, Trần Lạc vẫn không nhịn được hỏi.
Nếu chỉ là căn mật thất của nhà máy cơ thể người thì thôi đi, ngay cả chuyện riêng tư của Nguỵ Tòng Linh cũng biết thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Trần Lạc không nhận được câu trả lời, nhưng “bản thân mình” lại cầm súng, bước nhanh về phía lối ra của căn mật thất.
Chưa đầy vài phút sau, bên dưới đống cỏ dại bên dưới sườn núi nhỏ đã vang lên động tĩnh.
Đầu tiên là một loạt tiếng kim loại cọ xát, ngay sau đó là ánh đèn pin chiếu ra ngoài.
Trái tim Trần Lạc ngay lập tức trở nên căng thẳng, bởi vì hắn biết người chạy ra vào thời điểm này chắc chắn là Hà Tường.
Hầu hết các camera theo dõi của nhà máy đều được đặt trong căn mật thất bên dưới lòng đất, Hà Tường có thể ở trong đó nhìn thấy cảnh sát đang làm gì trên đó.
Một khi Hà Tường nhìn thấy cảnh sát đang di chuyển những thùng dầu thải phía trên, làm sao có thể không đoán ra được cảnh sát đã biết đến sự tồn tại của căn mật thất bên dưới lòng đất.
Chỉ cần Hà Tường không phải là một tên ngốc thì chắc chắn sẽ lựa chọn chạy trốn đầu tiên.
Trần Lạc cứ thế nhìn người đàn ông này đẩy nắp cống phía trên lối ra bí mật lên, sau đó quét sạch cỏ dại ở trên đỉnh đầu, lúc này mới bò từ phía dưới lên.
Nhưng ngay khi gã ta vừa ra ngoài thì đã cảm nhận được sau gáy đã có một thứ đồ gì đó chống vào.
“Đây là cái gì có lẽ mày hiểu rất rõ, giơ tay lên, từ từ xoay người lại.”
Sau khi nói xong, Trần Lạc lập tức đoạt lấy chiếc đèn pin trong tay Hà Tường, nhanh chóng tắt đèn pin đi.
Trong tay Hà Tường cũng có súng nên đương nhiên biết đó là thứ gì.
Nhưng dù thế nào đi nữa Hà Tường cũng không thể tưởng tượng được rằng có có người mai phục gã ta ở bên ngoài.
“Đồng chí cảnh sát, chuyện bên trong thực sự không liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ là một gã sai vặt thôi, tôi cũng bị ép buộc!”
Hà Tường cho rằng cảnh sát đã biết đến căn mật thất dưới lòng đất, vậy thì người mai phục gã ở đây hơn nửa cũng là cảnh sát.
Nhưng khi gã giơ hai tay lên chậm rãi xoay người lại, khi nhìn thấy Trần Lạc đang ở trước mắt mình, gã lập tức sửng sốt không thôi.
Người trước mắt cũng đội mũ và đeo khẩu trang, hoàn toàn không thể nhìn thấy dáng vẻ.
Lúc này Trần Lạc lại mượn ánh trăng mơ hồ, có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ dáng vẻ của Hà Tường.
Cũng trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy rõ đối phương, lại phát hiện “Bản thân mình” đã đưa tay bóp cò.
Bằng!
Giữa hai hàng chân mày Hà Tường xuất hiện một lỗ máu, thậm chí còn không thể rên rỉ một tiếng, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Thấy cảnh tượng này, Trần Lạc cũng không khỏi hoảng sợ, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy “Bản thân mình” giết người, nhưng vẫn cảm thấy khó có thể thích ứng được.
Trên thực tế, người trong cơ thể kia cũng không chờ Trần Lạc thích ứng, hắn ta đã hành động.
Trần Lạc nhìn thấy “bản thân mình” ngồi xổm xuống sờ soạt thứ gì đó ở trong các túi trên người Hà Tường, chẳng mấy chốc đã lấy ra hai chùm chìa khoá.
Trần Lạc vừa liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra được, một chùm là chìa khoá xe, còn một chùm là chìa khoá nhà.
Sau khi bỏ chìa khoá vào trong túi, “Bản thân mình” nhanh chóng đứng dậy leo lên núi.
Con đường lên núi này rất dốc, nhưng khoảng cách giữa sườn núi là một khoảng cách thẳng tắp, chỉ cao khoảng năm mươi mét.
Sau khi leo được bảy tám phút, Trần Lạc đã đi đến giữa sườn núi.
Ngay khi hắn đang đứng trên đó, thở hổn hển nhìn về phía dưới thì phát hiện bên dưới sáng lên ánh sáng của đèn pin, đang chiếu rọi về phía hắn.
Chỉ là chiếc đèn pin bình thường không thể chiếu xa như vậy được, trong lúc nhất thời cũng không thể nhìn thấy rõ tình huống giữa sườn núi.
Nhưng lúc này, những ánh đèn đó đã di chuyển về phía ngọn núi, chứng tỏ cảnh sát đã phát hiện ra thi thể của Hà Tường, biết hắn vừa mới rời đi cho nên mới lần theo dấu chân đuổi theo.
Ngay sau đó, cơ thể của Trần Lạc lập tức đi vọt đến ngọn núi bên kia.
Lần này là xuống núi nên nhẹ nhàng hơn nhiều so với lên núi.
Hơn nữa còn có không ít cây cối có thể nắm lấy, dùng để giảm xóc, chỉ chưa đầy vài phút sau, Trần Lạc đã đi đến chân núi, sau đó tiếp tục chạy về phía đường cái phía trước.
Chẳng bao lâu sau, phía trước đã xuất hiện một cây cầu vượt, bên dưới có đỗ một chiếc xe việt dã màu đen.
Trước khi chạy đến đó, “bản thân mình” đã lấy chìa khoá xe ra ấn về phía chiếc xe việt dã.
Tích!
Cùng với tiếng mở khoá xe, “bản thân mình” đã mở cửa xe ra, sau khi ngồi vào vị trí điều khiển, nhanh chóng khởi động chiếc xe rời khỏi nơi này.
Trần Lạc vẫn luôn im lặng, mặc dù hắn không biết lái xe, nhưng cũng không hề hoảng loạn chút nào, bởi vì hắn biết “bản thân mình” chắc chắn có thể lái xe.
Nếu không sau khi xử lý Hà Tường, người này cũng sẽ không tìm chìa khoá xe đầu tiên.
Lúc này Trần Lạc mới hiểu ra rằng, có lẽ Hà Tường vẫn luôn dừng chiếc xe việt dã này ở đây để mình có thể chạy trốn trong trường hợp khẩn cấp.
“Bản thân mình” sớm đã biết đến chuyện này, cho nên sau khi giết Hà Tường, hắn cũng không chút khách khí sử dụng phương án chạy trốn của gã ta.
Trong lòng Trần Lạc không khỏi thở dài một tiếng, bắt đầu từ khi hắn tỉnh lại lần thứ hai, từ việc trộm đồ trên tàu điện ngầm, lại đi tìm một cô gái đứng đường vào nhà nghỉ, tìm Thái Hạo Minh giết người cướp của, cuối cùng đến nhà máy cơ thể người, để cảnh sát triệt phá tụ điểm này.
Tất cả những chuyện này đều là kế hoạch mà hắn đã lên trước đó, hơn nữa còn thành công mỹ mãn.