Chờ đến khi Trần Lạc tắm rửa xong xuôi và thay quần áo của Hà Tường, hắn bỗng nhiên không nhịn được tò mò hỏi: “Làm sao cậu biết Diêu An Phúc sẽ gặp nguy hiểm khi nào? Hơn nữa còn có thể kịp thời ra tay?”
“Trong xe của Diêu An Phúc có đặt thiết bị nghe lén.”
Sau khi phiên bản sát thủ trả lời xong câu hỏi này, hắn đã không thể kiểm soát cơ thể đi vào trong căn phòng thứ hai, sau khi mở cửa tủ quần áo ra, bên trong xuất hiện một đống thiết bị.
Rõ ràng sát thủ rất biết cách sử dụng những thiết bị này như thế nào, hắn ta đưa tay ra thử điều chỉnh vài cái, cầm lấy một bên tai nghe trên đó đeo vào.
Bên trong tai nghe không có bất cứ âm thanh nào, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng còi xe hơi và tiếng động cơ gầm rú.
Trần Lạc có thể hiểu được, có lẽ xe của Diêu An Phúc đang ở trong bãi đậu xe, những động tĩnh xung quanh đó có thể là do những chiếc xe xung quanh phát ra.
Cứ thế chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ, cũng không thể nghe được bất cứ động tĩnh nào.
Trong khoảng thời gian chờ đợi, sát thủ đã tìm ra được bản ghi âm mà Diêu An Phúc nhắc đến chuyện giấu tiền ở trong nhà.
Lúc này, Trần Lạc thực sự đói đến mức không thể chịu đựng được nữa nên chạy xung quanh nhà Hà Tường tìm kiếm đồ ăn, kết quả chỉ có thể tìm ra được mấy thùng mì ăn liền.
Nhìn ngày tháng trên đó một chút, vẫn chưa quá hạn, Trần Lạc lập tức đun nước sôi lên pha ăn.
“Đi đến sơn trang Long Hồ đi.”
“Vâng, Phúc ca.”
Lúc nghe đến câu nói này, sát thủ lập tức lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi vào một dãy số điện thoại.
Cùng lúc đó, bên trong tai nghe đột nhiên vang lên một hồi chuông điện thoại, sau đó truyền đến âm thanh nghi hoặc của Diêu An Phúc.
“A lô?”
Trần Lạc ngay lập tức hiểu rõ, sát thủ đang tự mình gọi điện thoại cho Diêu An Phúc.
“Diêu An Phúc, trong xe và trong nhà của cậu đều có đặt máy nghe lén, tất cả đều là do Lý Thành Vân lắp đặt, gã ta đã biết cậu làm giả sổ sách của sòng bạc, đồng thời còn giấu tiến ở trong nhà cậu và nhà của tình nhân.”
Trong khoảnh khắc nghe thấy những lời của sát thủ, Diêu An Phúc đang ở trong xe đều hoảng hốt đến mức ngồi bật người dậy, trên trán ngay lập tức phủ đầy mồ hôi lạnh.
“Đừng nói chuyện, cũng đừng tỏ ra khác thường, có người đang nghe lén, nếu cậu nghe hiểu thì cứ ừ một tiếng.”
Diêu An Phúc hít một hơi thật sâu, sau khi ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại, gã ta dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Ừ.”
“Có phải hôm nay Nguỵ Tòng Linh của phân cục Đông Dương đã đến tìm cậu không?”
Lúc này Diêu An Phúc vẫn đang suy đoán thân phận của người ở đầu dây bên kia điện thoại, luc nghe thấy những lời hắn nói, trong lòng gã nhất thời ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dường như đang muốn xác định xem liệu có người nào đang theo dõi mình không?
“Ừ.”
“Cô ta đã hỏi cậu về danh sách liên quan đến nhà máy cơ thể người, có lẽ còn cung cấp ảnh chụp danh sách cho cậu.”
Trong lòng Diêu An Phúc nhất thời lộp bộp một chút, lúc gã ta nói chuyện với Nguỵ Tòng Linh, chỉ có hai người.
Nếu gã ta không nói chuyện này cho người thứ ba biết thì chắc là do Nguỵ Tòng Linh nói ra.
Có lẽ người ở đầu giây bên kia điện thoại là người của cục cảnh sát, cố ý gọi điện thoại đến đây để hù dọa gã, muốn lừa gạt gã đối phó với lão đại?
Mặc dù trong lòng Diêu An Phúc đã nổi lên nghi ngờ, nhưng vẫn trả lời một tiếng “ừ”.
Sát thủ lại nhàn nhạt nói: “Có lẽ bây giờ cậu đã nhận được điện thoại của Lý Thành Bân, bảo cậu đến sơn trang Long Hồ gặp mặt gã ta?”
“Ừ.”
“Vậy thì có lẽ cậu cũng hiểu rằng, nếu bây giờ cậu đến sơn trang Long Hồ, chắc chắn không thể nào sống sót trở về được.”
“Ừ.”
Cuối cùng khi Diêu An Phúc thốt ra khỏi miệng chữ “ừ” này, mặc dù đã cố gắng hết sức tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng giọng điệu vẫn vô thức xuất hiện một chút âm rung đã tiết lộ nội tâm sợ hãi của gã ta.
Điện thoại vừa mới được kết nối, sát thủ đã nói ra chuyện gã ta làm giả sổ sách và địa điểm cất tiền, không thể nghi ngờ gì nữa, rõ ràng đã bị nghe lén, nếu không đối phương căn bản không thể nào biết được chuyện bí mật này.
Nếu Lý Thành Bân đã biết đến chuyện này, cộng thêm chuyện sổ sách của nhà máy cơ thể người ngày hôm nay, nếu bây giờ gã ta đi đến đó, thực sự chỉ có một con đường chết.
Sau khi nhà máy cơ thể người bị cảnh sát triệt phá, Lý Thành Bân đã nổi trận lôi đình, sai người điều tra rõ xem liệu có nội gián nào không?
Bây giờ Nguỵ Tòng Linh đột nhiên cầm bức ảnh chụp cuốn sổ sách kia tìm đến nhà, hỏi tại sao lại gửi nó cho cô.
Diêu An Phúc choáng váng cả người, đương nhiên gã biết điều đó có nghĩa là gì, không chút do dự đã kiên quyết phủ nhận cái đó căn bản không phải do gã gửi.
Diêu An Phúc không biết Nguỵ Tòng Linh có tin hay không, nhưng Lý Thành Bân hơn nửa sẽ không tin tưởng.
Đặc biệt là Nguỵ Tòng Linh vừa mới rời đi chưa được bao lâu, Lý Thành Bân đã gọi điện thoại đến để gã đi đến, rõ ràng đã biết chút gì đó.
Lúc đầu khi đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Thành Bân, Diêu An Phúc đã vô cùng thấp thỏm, bây giờ nghĩ lại, trong lòng gã lập tức bị cảm giác sợ hãi lấp đầy.
Chỉ riêng chuyện tham ô thôi đã khiến gã không còn đường sống, nếu chuyện nhà máy cơ thể người bị đổ lên đầu gã, vậy thì có lẽ sẽ bị diệt môn.
“Bây giờ nếu cậu muốn sống sót thì chỉ có thể hành động theo chỉ thị của cảnh sát chúng tôi.”
Trong lòng Diêu An Phúc lập tức trùng xuống.
Người ở đầu dây bên kia quả nhiên là cảnh sát.
Trong lòng gã nhanh chóng trào dâng một cảm giác phẫn nộ khó có thể ngăn chặn được.
Không biết Nguỵ Tòng Linh lấy được cuốn sổ sách kia từ chỗ nào, nhưng lúc nãy chắc chắn cố ý đã cầm số ảnh chụp kia đến tìm gã.
Mục đích chính là muốn vu oan giá hoạ của gã, để Lý Thành Bân nghi ngờ gã.
Càng đáng chết hơn chính là dưới mông của Diêu An Phúc cũng không sạch sẽ, chỉ cần Lý Thành Bân điều tra ra được sổ sách sòng bạc và nhà gã, thì có thể phát hiện ra tiền đã đi đâu.
Quá đáng ghét!
Cảnh sát thế mà lại dùng loại thủ đoạn này để ép gã làm phản?
Nghe đến đây, Trần Lạc cũng choáng váng cả người.
Thực ra ngay từ đầu hắn cũng không thể hiểu được hành động này của sát thủ rốt cuộc có ý gì, nhưng khi nghe thấy tên nhóc này mạo danh cảnh sát, hắn ngay lập tức nhớ lại.
Hành động của người này thực sự ranh mãnh không thôi.
Sát thủ vừa mới tấn công đã trực tiếp tung ra một quả bom hạng nặng, lúc đó Diêu An Phúc chắc chắn đã bị nổ mông, tiếp theo cho dù sát thủ nói gì đi chăng nữa, gã ta cũng không dám có chút phân tâm.
Ngay sau đó, sát thủ đã đổi lỗi chuyện lắp đặt máy nghe lén ở trên xe Diêu An Phúc lên trên người Lý Thành Bân.
Chỉ cần Diêu An Phúc tìm kiếm cẩn thận một chút là có thể tìm được thiết bị nghe lén.
Loại chuyện này, Diêu An Phúc căn bản không thể nào đến tìm Lý Thành Bân chất vấn.
Chỉ cần gửi bản ghi âm mà hắn đã tìm được vào ngày hôm nay cho Diêu An Phúc, có phải là Lý Thành Bân lắp đặt thiết bị nghe lén hay không cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.
Bởi vì chỉ cần Lý Thành Bân nhận được đoạn ghi âm kia thì Diêu An Phúc chắc chắn phải chết, gã ta đã bị ép đi đến bên cạnh vực thẳm rồi.
Sát thủ lại cố ý nhắc đến chuyện của Nguỵ Tòng Linh và sổ sách, Diêu An Phúc sẽ suy nghĩ xem tại sao sát thủ lại biết được những chuyện này, đương nhiên cũng sẽ liên tưởng xem liệu có phải cảnh sát đang đào hố gã ta không?
Ở Bằng Thành cũng chỉ có cảnh sát mới có động cơ và tài nguyên để thiết kế cục diện này.
Ngay từ đầu sát thủ đã dẫn dắt Diêu An Phúc liên tưởng hắn là một cảnh sát, ngay khi chính miệng hắn thừa nhận mình là cảnh sát, chỉ em trong lòng Diêu An Phúc đã hoàn toàn tin tưởng.
Lúc này sát thủ đang đứng bên bờ vực của sợi dây cứu mạng, Diêu An Phúc thầm nghĩ nếu không muốn ngã xuống tan xương nát thịt thì cũng chỉ có thể liều chết nắm lấy.
Hơn nữa khi Diêu An Phúc muốn hợp tác với cảnh sát thì gã ta sẽ cho rằng mình làm những chuyện này là đang lập công chuộc tội, lúc đối phó với Lý Thành Bân sẽ không có áp lực gì.
Càng tệ hơn cả là, sát thủ lại lợi dụng Nguỵ Tòng Linh một lần nữa, nhưng đối hương vẫn không hề hay biết.
Cứ thế, Diêu An Phúc đã được cứu sống vào thời khắc mấu chốt, để bảo vệ tính mạng, chỉ em gã ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời sát thủ.