• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn rời khỏi công viên chưa được bao lâu, thì tiếng còi cảnh sát inh hỏi bắt đầu xuất hiện.

Trần Lạc giật mình sợ hãi, nhìn ngó xung quanh. Hắn nhìn thấy có ít nhất 7,8 xe cảnh sát đang lao về hương công viên Đông Hoa.

Dù dùng ngón tay để suy nghĩ cũng đoán ra được, đám người này đang tìm kiếm hắn.

Trần Lạc vừa nghĩ đến đây đã thể thân thể ngừng chạy, đổi thành bộ dáng bước đi chậm rãi, nhàn nhã hướng về ga tàu điện ngầm cách đó không xa.

Trần Lạc ngạc nhiên, mặc dù hắn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng ngạc nhiên ở đây chính là vừa phải đối mặt với chuyện như vậy, mà trái tim mình đang dần lấy lại sự bình tĩnh, nhịp đập ổn định lại.

Thậm chí, khi thân thể đi ngang qua một tiệm thuốc, thì lập tức thay đổi phương hướng.

Hắn nhìn ‘chính mình’ đường hoàng bước vào hiệu thuốc, mua một túi khẩu trang, sau đó bình tĩnh lấy tiền ra trả rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa hàng.

Khi bản thân tiếp tục bước trên đường cái, thì ‘chính mình’ lại lấy khẩu trang đeo lên, che đi khuôn mặt, rồi từ tốn đi về phía trước.

Trần Lạc phát hiện cái cảm giác này vô cùng quỷ dị. Hắn có thể cảm giác được mọi thứ, chỉ có thân thể không nằm trong sự khống chế của mình.

Khi Trần Lạc chẳng biết mình ở đâu, đang định làm cái gì.

Chính trong khoảng thời gian hắn ù ù cạc cạc không biết phải làm thế nào đó, thân thể theo bản năng hành động, mà mục đích lại vô cùng rõ ràng.

Lúc này, Trần Lạc cũng chẳng có cách gì giải quyết, chỉ mặc cho cái thân thể này thích làm gì thì làm, còn mình theo dõi xem rốt cuộc nó muốn làm gì.

Rất nhanh, Trần Lạc đã thấy bản thân tiến vào ga tàu điện ngầm.

Bây giờ rất gần với giờ tan tầm, nên bên trong ga đã có chút chật chội, nên từng bước đi không còn dễ dàng như trước nữa.

Trần Lạc nhìn thấy thân thể của mình cứ liên tục chen lấn trong mấy toa xe lửa, rồi cuối cùng bước xuống ở trạm thứ 3.

Khi vừa mới bắt đầu, Trần Lạc còn không hiểu ‘chính mình’ đang làm cái gì, thế nhưng sau khi bản thân rời khỏi tàu điện ngầm, bước vào khu vực đi vệ sinh ở ga, thì Trần Lạc mới phát hiện ra ‘bản thân’ móc từ trong túi ra ba cái ví tiền, cùng hai cái điện thoại di động.

Trần Lạc ngớ người ra, nhìn ‘chính mình’ thuần thục lấy tiền và giấy tờ từ trong ví ra. Sau đó, thân thể mới nhét cái ví rỗng tuếch vào lại trong túi.

Trần Lạc gần như hoá đó, rồi mới từ trạng thái hoá đá phản ứng lại.

Vừa rồi ‘mình’ lên tàu điện ngầm, mục đích là trộm ví tiền và điện thoại di động?

Điều khiến hắn không thể tưởng tượng được nữa, là ‘tay nghề’ bản thân cực kỳ đáng sợ. Đám người bị mình ăn trộm không hề có cảm giác gì, đến ngay cả Trần Lạc cũng không cảm nhận được trong túi mình có thêm món đồ gì đó.

Trong đó, có một phần nguyên nhân là trên tàu điện ngầm chật trội chen chúc. Tuy nhiên, dù Trần Lạc có suy ra bao nhiêu nguyên nhân, cũng không thể che được ‘mình’ lợi hại thế nào.

Mãi đến khi, thân thể bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, hắn mới cầm mấy cái ví không ném vào trong thùng giác. Đến bây giờ, não bộ Trần Lạc vẫn chưa load kịp chuyện gì vừa mới xảy ra, cũng không hiểu tại sao mình bỗng chốc biến thành ‘thần thâu’?

‘Chính mình’ đi bộ thêm nửa giờ, Trần Lạc thấy cơ thể tiến vào một cái thôn, sau bảy tám lần thay đổi hướng thì bước vào một cái hẻm nhỏ.

“Soái ca, bắn pháo sao?”

Lúc này, sắc trời đã tối, bên trong cái hẻm này đứng đầy những cô gái mặc quần áo hở hang.

Khi Trần Lạc vừa mới đặt chân vào hẻm, thì một người phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi, cười hì hì bước tới hỏi.

Trần Lạc nghe xong mà giật nảy mình. Hắn mơ hồ đoán được mấy người trong thôn này chính là gái đứng đường trong phố. Chỉ có điều hắn không ngờ, đối phương lại trực tiếp như vậy, bước tới hỏi thẳng vấn đề.

Trần Lạc là một tên gà mờ chính hiệu, làm sao biết cách xử lý trong tình huống này. Ngay thời điểm, hắn đang chuẩn bị mở miệng từ chối, thì giọng nói của mình bỗng nhiên vang lên.

“Giá cả thế nào?”

“Tàu nhanh 300, tàu chậm 500.”

“Quá đắt.”

Cô gái kia mỉm cười nhìn Trần Lạc, rồi nhìn đám đồng nghiệp xung quanh đang nóng lòng muốn tiến tới làm giá, thì cô lập tức nói: “Soái ca, đây là giá chung ở đây rồi. Có điều, anh là khách hàng đầu tiên tối nay, nên em giảm xuống còn 200.”

“Được, đi thôi.”

Trong đầu Trần Lạc không ngừng trợn mắt há mồm, nhìn cảnh tượng ‘mình’ mặc cả với gái đứng đường, sau đó cả hai tiến về một quán trọ nhỏ cách đó không xa.

Trần Lạc có vắt óc suy nghĩ thế nào cũng không hiểu, một đối tượng đang bị truy nã, mà ‘bản thân’ có thể nhàn nhã thoải mái đi chơi đĩ được?

Chờ ‘mình’ đi cùng cô gái kia vào phòng trọ nhỏ, rốt cuộc Trần Lạc mới hiểu ra.

Ông chủ trung niên của quán trọ nhỏ nhìn thấy cô gái khoác tay Trần Lạc vào cửa, thì uể oải nói: “Thuê phòng ngắn hạn 80.”

“Ở một đêm thì sao?”

“150.”

Trần Lạc trực tiếp lấy 150 tệ từ trong túi quần ra đặt ở trên quầy.

Ông chủ trung niên lấy ra một chùm chìa khoá nói: “506.”

“Ông chủ Chu, cái quán trọ của ông không có thang máy, còn bắt chúng tôi leo tận tầng 5 làm gì? Tôi nào có sức lực nhiều như vậy, hay là thay một phòng tầng dưới được không?”

Ông chủ Chu mập mờ nhìn lại cô gái đứng đường trước mặt: “Sao không thể bỏ chút sức?”

“Hừ, chẳng phải tại anh đẹp trai có mắt nhìn này sao? Tối nay tôi phải dùng hết bản lĩnh, thế nào?”

“Thôi được rồi.”

Ông chủ Chu nhìn lần nữa, rồi lại mở ngăn kéo ra, lấy một chùm chìa khoá khác, còn vẻ mặt bỗng chở nên thâm sâu: “Tầng 2, phòng 204, để tôi nhìn xem bản lĩnh của cô thế nào.”

“Ha ha, sợ lúc đó sẽ khiến ngài khó chịu.”

Cô gái đứng đường cầm lấy chìa khoá, có chút kiêu ngạo kéo tay Trần Lạc bước lên tầng hai.

Toàn bộ quá trình, ông chủ Chu chẳng thèm yêu cầu Trần Lạc đưa CCCD, thậm chí còn chẳng ngạc nhiên khi thấy hắn đội mũ, với khẩu trang.

Đến tầng 2, sau khi vừa bước vào phòng, Trần Lạc ngạc nhiên phát hiện ‘mình’ trực tiếp ôm cô gái đứng đường kia vào trong lòng.

Trần Lạc có một loại cảm giác không nói nên lời. Hắn tưởng rằng ‘mình’ mượn cớ chơi gái để tìm một chỗ nghỉ qua đêm, thế nhưng không ngờ ‘bản thân’ vậy mà định hoạt động với cô gái đứng đường kia.

Theo bản năng Trần Lạc muốn kháng cứ, nhưng phát hiện ra thân thể phản ứng vô cùng mạnh mẽ.

Hắn chỉ định khiến thân thể hành động bị trì trệ một chút, có điều hắn làm gì cũng chẳng ảnh hưởng đến động tác kia.

Nhưng, cô gái đứng đường kia nhanh chóng thoát khỏi cái ôm, nhìn Trần Lạc xoè tay ra: “Soái ca, trả tiền trước nha.”

Trần Lạc phát hiện ‘mình’ trực tiếp bỏ qua lời nói kia mà lao vào tiếp tục ôm cô gái.

Hành động này của Trần Lạc khiến cô gái kia không kịp phản ứng. Nhưng ‘bản thân’ vừa bước tới đã lách nhẹ ra phía sau cô gái, rồi từ phía sau dùng cả hai tay bóp lấy cổ cô.

Cô gái đứng đường có nằm mơ cũng không nghĩ ra được, Trần Lạc đột nhiên tập kích mình. Thế nhưng cổ cô đang bị cánh tay khoẻ mạnh gì chặt vào, ngay cả việc hô hấp còn khó, chứ nói gì đến việc kêu cứu.

Thân thể cô vùng vẫy được vài cái, sau đó mắt trợn trắng lên rồi hôn mê bất tỉnh.

Nhất thời, Trần Lạc giật nảy mình. Hắn còn tưởng ‘mình’ sẽ siết chết cô gái kia chứ.

Rất nhanh, ‘mình’ đỡ cô gái kia vào lòng, rồi đặt cô ta lên giường, sau đó kiểm tra hơi thở. Lúc này, Trần Lạc mới biết cô gái kia vẫn còn đang thở.

Trần Lạc hiểu rồi, đây là ‘bản thân’ biết hắn nghĩ gì, cho nên cố tình làm ra hành động kiểm ra, chứng minh cô gái này còn sống.

Trần Lạc thở dài một hơi, kèm theo đó là cảm giác lúng túng. Bởi vì hắn căn bản không hiểu cơ thể mình định làm gì.

Vốn dĩ, Trần Lạc nghĩ bản thân muốn lợi dụng việc chơi gái để tìm một nơi nghỉ ngơi, nhưng hắn không nghĩ tới ‘mình’ lại ra tay đánh ngất cô gái này.

‘Bản thân’ chẳng thèm liếc cô gái kia thêm lần nào nữa, mà lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, bắt đầu nhấn số điện thoại.

Một lát sau, điện thoại được kết nối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK