• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng đám người bên trong thư phòng cũng cảm thấy vô cùng ấm ức, không phải bọn họ ngu ngốc, mà là kẻ địch quá giảo hoạt.

Ai có thể ngờ được rằng, Trần Lạc sẽ phá hỏng trạm điện biến áp lận cận trước, dẫn đến toàn bộ khu vực xung quanh bị cúp điện, sau đó cố ý báo cảnh sát dẫn cảnh sát đến.

Chờ đến khi cảnh sát đến, Trần Lạc lại dùng súng gây mê đánh ngất bọn họ trước, sử dụng thuật dịch dung để giả mạo cảnh sát, lấy danh nghĩa bắt tội phạm truy nã, cứ thế công khai xông vào hội sở Chí Tôn.

Rõ ràng Trần Lạc đã biết hội sở Chí Tôn được canh phòng nghiêm ngặt, cho nên đã cố ý tạo ra sự cố cúp điện, nói rằng hắn đã cầm súng xông vào.

Trong tay nhân viên an ninh trước cửa kia không có súng, hơn nữa biết Trần Lạc có thể đã xông vào, vừa nghe đến tin tức này làm sao có thể không hoảng hốt, lập tức thả cho người cảnh sát giả này đi vào.

Kết quả, Trần Lạc cứ thế nghênh ngang đi vào, sau đó còn bắt cóc Hoàng Tử Thành đi.

“Bân ca, em cảm thấy bên trong hội sở có nội gián.”

Nói đến đây, Lưu Trạch An quan sát sắc mặt của Lý Thành Bân một chút, mới dè dặt tiếp tục nói: “Dựa vào những tin tức mà chúng ta nhận được, sau khi Trần Lạc đi vào, cậu ta đã đi thẳng đến căn biệt thự số ba, nói cách khác, ngay từ đầu cậu ta đã biết Hoàng tổng đang ở đó. Điều kỳ quái hơn nữa chính là, lúc đó trong hội sở gây ra động tĩnh lớn như vậy, mấy VIP bên trong đều đã rời đi an toàn trước, chỉ có Hoàng tổng vẫn luôn ở trong căn biệt thự số ba, cho dù bị cúp điện cũng không ra ngoài. Dưới tình huống bình thường, ngay cả khi Hoàng tổng đã ngủ rồi, với động tĩnh lớn như vậy, không thể nào không nghe thấy được.”

Nghe đến đây, trên mặt những người trong phòng làm việc để lộ ra vẻ tán thành, cảm thấy phân tích của Lưu Trạch An rất có lý.

Trong mắt Lý Thành Bân lộ ra sát khí rõ ràng: “Ý của mày là, có người đã nói cho cậu ta biết bản đồ địa hình của hội sở trước, sau đó khống chế Hoàng Tử Thành ở đó, chờ cậu ta giả mạo cảnh sát trực tiếp mang đi?”

“Đúng vậy.”

Lưu Trạch An gật đầu: “Trong chuyện này nếu không có người phối hợp thì rất khó có thể làm được, em cho rằng có lẽ Hoàng tổng đã bị người ta hạ dược, cho nên hôn mê bất tỉnh, không thể cảm nhận được động tĩnh của thế giới bên ngoài, chỉ cần điều tra một chút, tối ngày hôm đó những ai đã tiếp xúc với đồ ăn của Hoàng tổng là có thể biết kẻ nào là nội gián.”

Lý Thành Bân nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi điều tra, đầu bếp, người phục vụ và người phụ nữ ở cùng với Hoàng Tử Thành ngày hôm nay, tất cả đều phải điều tra rõ cho tao.”

“Đúng vậy.”

Sau khi nhận lệnh, Lưu Trạch An cười khổ nói: “Bân ca, thực ra chuyện phiền phức nhất bây giờ không phải là việc này, mà là hậu quả do vụ việc này mang lại. Người phía sau Hoàng tổng chắc chắn sẽ tìm ngài gây rắc rối, yêu cầu chúng ta cho một lời giải thích. Bây giờ các VIP khác cũng đã biết Hoàng Tử Thành bị bắt cóc một cách công khai, bọn họ sẽ nghi ngờ năng lực của chúng ta, sau này chắc chắn sẽ không dám đi hội sở nữa.”

Lý Thành Bân sao có thể không nghĩ đến chuyện này, vừa mới nghe Lưu Trạch An nhắc đến, gã ta lập tức cảm thấy khí huyết trong lồng ngực dâng lên, thực sự muốn hộc máu.

Tổn thất do chuyện này mang đến không nhỏ hơn sòng bạc chút nào.

Bởi vì những người này đều là ô dù của gã, nếu cứ thế chạy đi, mỗi ngày gã đều không thể ngủ yên được.

Hơn nữa chuyện nhà máy cơ thể người và chuyện sòng bạc, có lẽ bọn họ cũng đã biết đến.

Cộng thêm chuyện trong hội sở ngày hôm nay, bọn họ chắc chắn cảm thấy hội Triều Nam đã là một con thuyền nguy hiểm, chỉ e bây giờ đang nghĩ đến việc cắt đứt quan hệ sạch sẽ với gã, làm thế nào để xuống thuyền một cách an toàn.

Cho dù trong tay gã đang nắm giữ những video kia, nhưng chiêu thức này nếu không thực sự bất đắc dĩ thì không dễ dàng sử dụng.

Nếu không dễ dẫn đến chuyện giết địch một ngàn, ta tự tổn hại tám trăm.

“Tên khốn kiếp này!”

Lý Thành Bân gần như thít ra từ trong kẽ răng những lời này.

Bây giờ cuối cùng gã ta cũng đã hiểu rõ chiêu thức này của Trần Lạc nham hiểm đến nhường nào, cũng giống như cuốn sổ của nhà máy cơ thể người, hắn ta trực tiếp đuổi những nhân vật vip quan trọng nhất đi.

“Trạch An, nghĩ cách bắt cha mẹ của cậu ta đến đây cho tao?”

Mệnh lệnh này của Lý Thành Bân đều khiến sắc mặt của đám người Lưu Trạch An thay đổi.

“Anh Bân, bây giờ cảnh sát vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cha mẹ cậu ta, nếu chúng ta ra tay bây giờ thì sẽ rất phiền phức. Hơn nữa hội sở vừa mới xảy ra chuyện, cha mẹ của Trần Lạc đã mất tích, đến lúc đó chỉ e phía cảnh sát cũng đoán ra được là chúng ta ra tay.”

“Vậy thì sao chứ?”

Hai mắt Lý Thành Bân đỏ bừng, thô bạo cắt ngang lời Lưu Trạch An, sắc mặt dữ tợn nói: “Tên khốn kiếp này không chủ kiêng kỳ cưỡi lên cổ ông đây ị phân, chẳng lẽ tao còn phải nhịn sao?”

Lưu Trạch An sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại, không chút do dự nói: “Em sẽ đích thân đi làm chuyện này, đảm bảo sẽ không khiến anh thất vọng.”

“Đi ngay bây giờ đi.”

“Vâng.”

Lưu Trạch An không dám nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, lập tức xoay người lại rời khỏi phòng làm việc.

Rạng sáng ngày hôm sau, trong một khu dân cư đổ nát ở ngoại ô Bằng Thành.

Bên trong khu dân cư này có mười mấy toà nhà bị bỏ hoang, bên trong cỏ dại mọc thành từng cụm, trong phạm vi mấy km đều không có người, vô cùng yên tĩnh.

Trên bức tường có những dấu vết loang lổ, có thể nhận ra được nó đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài.

Trên tầng hai của một trong những toà nhà bị bỏ hoang đó, sát thủ cầm một chai nước và một chiếc bánh mì đi đến trước mặt Hoàng Tử Thành.

Lúc này, hai tay hai chân Hoàng Tử Thành đang bị trói vào thành ghế sau lưng, trên miệng còn bị dính chặt băng dính, vẻ mặt hoảng hốt nhìn sát thủ đang đi về phía này.

Sát thủ xé rách băng dán ngoài miệng Hoàng Tử Thành ra, mở nắp chai nước ra rồi rót vào trong miệng hắn ta.

Hoàng Tử Thành đã khát khô cả họng, lúc này cũng không quản cầu xin tha thứ gì đó, từng ngụm từng ngụm uống nước bên trong chai.

“Tao nhận ra mày!”

Hoàng Tử Thành uống nước xong, sau khi bình tĩnh lại, nhìn dáng vẻ của Trần Lạc, lập tức nhận ra.

Mấy ngày nay cảnh sát ở Bằng Thành đang truy nã Trần Lạc khắp thành phố, khuôn mặt này của hắn tràn ngập trên TV và báo chí, chỉ cần không phải là người mù đều có thể nhận ra được.

Sát thủ đưa tay vỗ vào mặt Hoàng Tử Thành, cười nói: “Nếu đã biết tao là ai, thì nên biết rằng tao chính là một tội phạm giết người không chớp mắt.”

Hoàng Tử Thành nhìn thấy ý cười trên mặt Trần Lạc, sợ tới mức cả người không ngừng run rẩy, bởi vì hắn ta có thể nhìn ra được Trần Lạc không hề tuỳ tiện nói đùa.

“Đại ca, đại ca! Nếu anh muốn tiền, tôi có thể chuyển toàn bộ số tiền trong tài khoản cho anh.”

Hoàng Tử Thành nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ bây giờ thứ Trần Lạc cần nhất chính là tiền để chạy trốn, vì thế vội vàng mở miệng nói.

“Tao không cần tiền, thứ tao cần chính là hồ sơ rửa tiền mà mày đã rửa tiền giúp đám người Lý Thành Bân kia.”

Hoàng Tử Thành sửng sốt một chút, hắn ta hoàn toàn không thể ngờ được rằng Trần Lạc lại muốn thứ này.

Bởi vì quan hệ của ông cha hắn ta, Lý Thành Bân thực sự đã chuyển giao hầu hết số tiền thu được bất hợp pháp cho hắn để rửa tiền.

Dựa theo thường lệ, chi phí rửa tiền chung đều là 20%, cao nhất sẽ không vượt quá 25%, nhưng chi phí mà Lý Thành Bân đưa cho hắn ta lại là 35%.

Số tiền còn lại dùng để làm gì, cả Hoàng Tử Thành và Lý Thành Bân đều hiểu rõ trong lòng.

Nhưng loại chuyện này, nếu bị vạch trần ra ngoài, không chỉ có Lý Thành Bân phải chết mà ngay cả hắn ta cũng gặp xui xẻo theo, nếu xử lý không tốt thì người phía sau hắn ta cũng sẽ bị liên luỵ.

Sắc mặt Hoàng Tử Thành thay đổi, vẻ mặt hoảng loạn nói: “Đại ca, em lúc nào cũng làm ăn hợp pháp, không có chuyện giúp Lý Thành Bân rửa tiền.”

Sát thủ khẽ thở dài một cái: “Sao mày có thể ngu ngốc đến vậy chứ, hãy thử động não heo của mày đi, tao đã tốn nhiều công sức bắt mày đến đây như vậy, làm sao có thể không điều tra ra được mày đã làm gì chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK