Nửa tiếng sau, sát thủ đã dừng lại trước bãi đậu xe của sân bay.
Vị trí hắn lựa chọn chính là nơi gần thang máy nhất.
Trần Lạc có thể hiểu được, nếu hắn là Diêu An Phúc, chắc chắn cũng sẽ lái xe đến vị trí gần thang máy nhất, sau khi xuống xe lập tức đi vào thang máy đến đại sảnh sân bay.
Lúc này, sát thủ đã lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua phần mềm theo dõi.
Chấm đỏ tượng trưng cho Diêu An Phúc đã rất gần, đang hướng về phía vị trí của bọn họ.
Dựa theo tốc độ di chuyển này của gã thì có lẽ chưa đầy một phút nữa sẽ đến đây.
Lúc này, sát thủ đã mở cửa xe ra bước xuống dưới, nhanh chóng đi đến một cây cột chịu lực ở phía đối diện để che giấu cơ thể.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau đã có một chiếc xe Mercedes màu đen lai nhanh về phía này, trực tiếp dừng ngay bên cạnh cây cột chịu lực kia.
Trong lòng Trần Lạc lại không nhịn được cảm thán một lần nữa, đối với tâm lý của Diêu An Phúc, sát thủ dự đoán vô cùng chính xác, thậm chí ngay cả việc gã sẽ dừng xe ở vị trí nào cũng có thể đoán ra được và canh giữ ở đó trước.
Sau khi chiếc xe Mercedes tắt máy, một người đàn ông trung niên có dáng người mập mạp nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn, khi đang định chuẩn bị đẩy cửa đi xuống thì cánh cửa ghế phụ bỗng nhiên bị người khác kéo ra.
Khi Diêu An Phúc ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì lại nhìn thấy một khẩu súng đang chĩa vào giữa hai hàng chân mày của mình.
Diêu An Phúc hoảng sợ, gã nhìn thoáng qua sát thủ- người hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ dung mạo, cuống quýt giơ tay lên: “Đại, đại ca… Trong túi của tôi có mấy trăm ngàn tệ, anh có thể lấy hết đi.”
“Sổ sách của sòng bạc đang ở đâu?”
Nghe vậy, sắc mặt của Diêu An Phúc đột nhiên thay đổi: “Mày, mày là người của Lý Thành Bân?”
Sau khi hỏi xong, Diêu An Phúc bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì giọng nói của sát thủ có chút quen tai.
Nhưng bây giờ trong lòng gã đang tràn ngập hoảng sợ, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra được mình đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu.
Ánh mắt của sát thủ nhìn về phía chiếc túi xách ở hàng ghế phía sau, hắn duỗi tay ra cầm lấy chiếc túi, kéo khoá mở ra xem.
Bên trong ngoại trừ mấy xấp tiền mặt màu đỏ ra, còn có một chiếc máy tính xách tay, một đống tài liệu giấy, hộ chiếu và mấy cái usb.
Tên sát thủ tiện tay cầm ra một chồng tiền mặt, sau đó giơ súng lên nã một phát súng lên trên đùi Diêu An Phúc.
Bằng!
Trên đùi Diêu An Phúc ngay lập tức xuất hiện một lỗ máu, máu tươi chảy ròng ròng ra bên ngoài.
“A!”
Diêu An Phúc hét lên một tiếng thảm thiết, sát thủ lập tức cầm lấy chồng tiền kia nhét vào trong miệng gã, trực tiếp chặn lại toàn bộ âm thanh ở phía sau.
“Tao hỏi lại một lần nữa, sổ sách của sòng bạc là cái nào?”
Diêu An Phúc đau đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sau khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của sát thủ, gã lập tức hiểu rõ.
Nếu gã không nói ra cái nào là sổ sách, chắc chắn sẽ bị bắn một phát nữa.
“A, a, a, a, a!”
Diêu An Phúc run rẩy đưa tay ra chỉ vào một chiếc usb màu đen trong túi.
Trong miệng gã bị nhét một xấp tiền, không thể nói rõ nên chỉ có thể ú ớ a a một lúc lâu.
Sát thủ cầm lấy chiếc usb màu đen nhìn thoáng qua, hắn ta bỗng nhiên chú ý đến có một chiếc usb trong số đó có điều bất thường, bởi vì trên đó có một màn hình mini.
Sát thủ lại đưa tay ra cầm lấy thứ đồ kia nhìn thoáng qua, vẫn chĩa súng vào đầu Diêu An Phúc, nhàn nhạt mở miệng nói: “Lấy notebook ra đây.”
Diêu An Phúc hiện giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu đựng cảm giác đau đớn lấy notebook ra.
Sau khi chiếc notebook kia được khởi động, sát thủ cắm chiếc usb vào, nhanh chóng click mở tài liệu bên trong ra.
Trần Lạc nhìn thấy dãy số kia cũng không hiểu, nhưng hình như sát thủ đã xác định số tài khoản sổ sách không có vấn đề gì, nên trực tiếp rút usb xuống, sau đó bỏ vào trong túi của mình.
Ngay sau đó, sát thủ lại mở một trang web ra tìm được lịch sử trang web, hắn tìm thấy một địa chỉ trang web của một ngân hàng trong đó, trực tiếp click vào.
“Nhập mã số khách hàng và mật khẩu của ông vào.”
Sát thủ tìm được hộp thoại đăng nhập, cắm chiếc usb có màn hình mini đó vào trong notebook.
Sắc mặt Diêu An Phúc đột nhiên thay đổi, giao diện này chính là giao diện gã ta đăng nhập vào tài khoản ngân hàng Thuỵ Sĩ vừa nãy, mà chiếc usb kia là công cụ bảo mật chuyển khoản của ngân hàng Thuỵ Sĩ.
Khi chuyển khoản trực tuyến, ngoại trừ yêu cầu khách hàng nhập đúng mã số khách hàng và mật khẩu ra, ngân hàng còn cần mật khẩu ngẫu nhiên xuất hiện ở trên usb rồi mới có thể tiến thành chuyển khoản.
Diêu An Phúc có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được rằng sát thủ vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được đây là thứ gì, còn trực tiếp thông qua lịch sử tìm kiếm tìm ra được gã đã bỏ vào trong ngân hàng nào, mở giao diện đăng nhập ra yêu cầu gã đăng nhập.
Diêu An Phúc không thể nào giả vờ được, bởi vì có đang nhập thành công hay không, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được.
Trong lòng Diêu An Phúc thấp thỏm không thôi, gã ta vừa mới đổi toàn bộ bảy mươi triệu tệ tiền mặt lấy từ trong sòng bạc sang đôla Mỹ thông qua một ngân hàng đổi tiền ngầm.
Nếu sát thủ mở tài khoản ngân hàng này ra và nhìn thấy số tiền bên trong, đương nhiên sẽ chuyển toàn bộ số tiền đó đi, ngay cả khi gã ta chạy trốn ra nước ngoài, cũng chỉ là một kẻ nghèo hèn mà thôi.
Nhưng Diêu An Phúc lại không dám nhúc nhích, bởi vì khẩu súng của sát thủ đã nhắm thẳng vào một bên đùi khác của gã.
Ý tứ này vô cùng rõ ràng, nếu gã tiếp tục do dự thì phát súng tiếp theo sẽ là cái chân này của gã.
Diêu An Phúc không còn cách nào khác, chỉ có thể run rẩy đưa tay ra nhập mã số khách hàng và mật khẩu của mình ở trên bàn phím.
Khi nhìn thấy bên trong hiện lên con số hơn mười triệu đô la Mỹ, sát lập tức cầm chiếc notebook đến đây, trực tiếp hỏi thêm: “Mật mã chuyển khoản.”
Sắc mặt của Diêu An Phúc đã khó coi đến cực điểm, đúng là sợ cái gì thì sẽ đến cái đó.
Bây giờ sát thủ hỏi mật khẩu, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn muốn chuyển hết toàn bộ số tiền trong tài khoản.
Diêu An Phúc nhìn sát thủ đưa tay ra nhanh chóng thao tác ở nền màn hình, rõ ràng là đang nhập thông tin chuyển khoản.
Gã chỉ có thể bày ra vẻ mặt đưa đám giống như cha mẹ chết, nhắm mắt lại nói thông tin chuyển khoản.
Trần Lạc nhìn mà suýt chút nữa không nhịn được bật cười thành tiếng, bởi vì sát thủ chỉ tuỳ tiện nhấn phím ở trên dãy số một lát, căn bản không nhập thông tin tài khoản.
Hắn cũng có thể đoán ra được nguyên nhân, sát thủ đang đề phòng Diêu An Phúc nói mật khẩu chuyển khoản giả.
Lúc này hắn căn bản không có tài khoản Thuỵ Sĩ nào cả, tài khoản ở kiếp trước chắc chắn không thể dùng được trong kiếp này.
Mà bản thân Trần Lạc cũng không có tài khoản ngân hàng Thuỵ Sĩ nên không thể tiếp nhận chuyển khoản.
Vì thế cho dù nhìn thấy trong tài khoản của Diêu An Phúc có tiền, hắn cũng không thể nào chuyển ra ngoài được.
Nhưng sát thủ không thể để Diêu An Phúc phát hiện ra chuyện này nên cố ý giả vờ như đã nhập số tài khoản vào, để gã ta hiểu nhầm rằng hắn đang chuyển khoản, hơn nữa còn yêu cầu gã ta nói ra mật khẩu chuyển khoản.
Sát thủ có thể trực tiếp ép hỏi Diêu An Phúc mật khẩu, nhưng lại không thể đảm bảo rằng những gì gã ta nói chính là mật khẩu thực sự.
Bây giờ Diêu An Phúc không thể nhìn thấy rõ màn hình, không thể phán đoán xem sát thủ có phải đang thực sự chuyển khoản hay không, nhưng lại biết tính xác thực của mật khẩu có thể được nghiệm chứng ngay lập tức.
Diêu An Phúc hiểu rất rõ chuyện này, để tránh nhận thêm một phát súng nữa, chỉ có thể nói ra mật khẩu thật.
Lúc này, sau khi nhớ rõ toàn bộ thông tin tài khoản của Diêu An Phúc ở trên chiếc notebook, sát thủ trực tiếp đóng notebook lại, lại cho vào trong túi xách.
“Bây giờ hãy gọi điện cho thuộc hạ của mày, nói rằng vợ con mày đã bị người khác bắt cóc, bảo bọn họ mang theo vũ khí đến sơn trang Long Hồ cứu người.”
Nghe thấy câu nói này, đồng tử Diêu An Phúc bỗng nhiên mở to.
“Là mày, mày, mày không phải là cảnh sát?”
Diêu An Phúc nhổ xấp tiền mặt bị nhét trong miệng ra, nhìn về phía sát thủ với vẻ mặt tức giận xen lẫn bất ngờ.