Khi xe cảnh sát vẫn còn chưa đến nơi, sát thủ đã giơ đèn pin điện thoại di động lên, vẫy tay về phía đó để ra hiệu.
Ngay khi xe cảnh sát dừng lại, sát thủ đã bật đèn pin điện thoại di động ra, nhắm thẳng về phía xe cảnh sát.
Lúc này, bên đường tối đen như mực, đèn pin lại chiếu thẳng vào bên trong xe, lập tức khiến hai cảnh sát ngồi trong xem chói mắt không thể mở mắt ra được, cũng không thể nào nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn.
“Đồng chí cảnh sát, là tôi báo cảnh sát.”
Sát thủ cầm điện thoại di động lên chạy về phía đó, còn kích động nói.
“Anh bỏ đèn pin xuống đi, đừng chiếu vào chúng tôi!”
Vị cảnh sát ngồi trên ghế lái buộc phải đưa tay lên ngăn cản ánh sáng chói mắt, đẩy cửa xe ra bước xuống.
“Ồ, xin lỗi, xin lỗi.”
Sát thủ vội vàng không ngừng xin lỗi, sau khi tắt đèn pin đi, hắn ta bỏ điện thoại di động vào trong túi quần.
Trong khoảnh khắc bỏ điện thoại vào trong túi quần đó, hắn lập tức trở tay rút khẩu súng lục giấu ở sau lưng ra ngoài, nhắm thẳng vào cổ cảnh sát kia nã một phát súng.
Bằng!
Vị cảnh sát kia bị bất ngờ, cảm nhận được một cảm giác choáng váng mãnh liệt ập đến rồi té xỉu ở trên mặt đất.
Vị cảnh sát ngồi ở vị trí ghế lái phụ vừa mới đẩy cửa bước xuống, khi nhìn thấy cảnh tượng này, ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, gần như chuẩn bị ngồi xổm xuống đất theo phản xạ có điều kiện.
Nhưng anh ta còn chưa kịp hành động gì thì đã cảm thấy cần cổ đau xót, sau đó mất đi ý thức, cũng té xỉu ở trên mặt đất giống như đồng nghiệp của mình.
Sát thủ thu súng lại, nhanh chóng ngồi xổm xuống cởi quần áo của viên cảnh sát nằm trên mặt đất kia ra, sau đó ném anh ta vào trong cốp xe.
Ngay sau đó, hắn ta lại đi qua nhét một vị cảnh sát khác cũng đang hôn mê bất tỉnh vào trong cốp xe.
Sau khi lên xe cảnh sát, sát thủ lập tức đổi mặc đồng phục cảnh sát vào người, sau đó lấy từ trong ba lô ra một chiếc mặt nạ da người trực tiếp trùm lên đầu, đối mặt với gương chiếu hậu của xe cảnh sát điều chỉnh lại.
Đối với chuyện sát thủ dùng súng gây mê để hạ gục hai vị cảnh sát này, Trần Lạc cũng không hề cảm thấy bất ngờ, bởi vì sát thủ sớm đã nói cho hắn nghe về kế hoạch này.
Nhưng chiếc mặt nạ da người kia lại khiến Trần Lạc sửng sốt không thôi, hắn tận mắt nhìn thấy sát thủ trùm chiếc mặt nạ da người này lên đầu giống như mặc quần áo, sau đó biến thành một người khác.
Thứ đồ này giống hệt như mặt nạ dịch dung ở trong các tiểu thuyết võ hiệp, trực tiếp thay đổi các đặc biệt bên ngoài.
Khi mới đội nón lên, vẫn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, vừa mới liếc mắt nhìn một cái đã có thể đoán ra được trên đầu đang có một thứ gì đó đội lên, nó không ăn khớp với làn da của mình.
Nhưng sát thủ lại nhanh chóng lấy từ trong túi ra một bộ đồ trang điểm, bắt đầu tiến hành xử lý các bộ phận ghép nối.
Sau khoảng vài phút xử lý đơn giản, hắn ta đã che phủ toàn bộ khuyết điểm của mặt nạ.
Cuối cùng hắn ta lấy một bộ tóc giả từ trong túi ra đội lên, hoàn thành toàn bộ quá trình biến thành một người khác.
Trần Lạc cũng nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu vài lên, phát hiện nếu không phải đến gần rồi nhìn kỹ thì gần như không thể phát hiện ra được hắn ta đang đeo một bộ mặt nạ da người.
Đặc biệt vào đêm hôm khuya khoắt như thế này, ở một nơi ánh đèn lờ mờ, căn bản không thể nhìn ra được bất cứ manh mối nào.
“Đây là cái gì vậy, lợi hại như vậy sao?”
“Đây là mặt nạ da người được in bằng 3D, kỹ thuật bây giờ vẫn quá thô, vào năm 2018, kỹ thuật càng tiên tiến hơn nữa, căn bản không cần phải phiền phức như vậy.”
Sau khi sửa sang lại xong xuôi, sát thủ nhanh chóng thay đồng phục cảnh sát, sau đó khởi động chiếc xe cảnh sát kia lái về phía hội sở Chí Tôn.
Trước khi đến nơi, sát thủ còn bấm vang chuông cảnh báo, chờ đến khi cửa ra vào của hội sở, hắn ta đã thành công thu hút sự chú ý của nhân viên an ninh trước cửa.
Không đợi Trần Lạc ấn chuông cửa, nhân viên an ninh bên trong đã chủ động đi ra ngoài.
Nhân viên an ninh mặc tây trang màu đen kia nhìn thoáng qua sát thủ, lại nhìn tình hình bên trong chiếc xe cảnh sát, không có bất cứ nghi ngờ gì, mà là bày ra vẻ mặt tò mò hỏi: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi không gọi cảnh sát, có chuyện gì sao?”
Sát thủ nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng tôi nhận được tin báo từ quần chúng nhân dân, có người nhìn thấy tên tội phạm bị truy nã là Trần Lạc đã phá vỡ trạm điện biến áp gần đây, khiến khu vực này bị cúp điện, sau đó hắn ta nhân cơ hội trèo tường vào biệt thự, bây giờ tôi muốn vào bắt giữ tội phạm bị truy nã, mong cách anh phối hợp một chút!”
Người đàn ông mặc áo vest màu đen nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hiển nhiên là do nghe nói đến cái tên Trần Lạc này.
“Mong ngài chờ một chút, tôi muốn xin chỉ thị của cấp trên.”
Sau khi người đàn ông mặc áo vest đen kia nói xong, gã ta cuống quýt dùng bộ đàm nhanh chóng báo cáo.
Một lát sau, người đàn ông mặc áo vest đen kia đã quay trở về, hơi căng thẳng nói: “Đồng chí cảnh sát, chỉ có một mình ngài thôi sao?”
“Sao có thể chứ? Tôi đang tuần tra gần đây nên đến đây đầu tiên, đội cảnh sát đặc chủng sẽ đến nhanh thôi.”
Sát thủ nói với giọng điệu vội vàng thúc giục: “Tôi nói cho các anh biết, trong tay tội phạm bị truy nã có súng, các anh hãy lập tức sơ tán những người bên trong đi, nếu không một khi thực sự xảy ra chuyện, các anh không thể gánh nổi trách nhiệm đâu!”
“Vâng vâng!”
Người đàn ông mặc áo vest đen kia nghe nói trong tay Trần Lạc có súng, cũng không nhịn được hoảng hốt, vội vàng dặn dò người bên trong mở cánh cổng sắt ra.
Sát thủ ngay lập tức lái xe đi vào trong hội sở Chí Tôn kia, trên đường đi vào, hắn nhìn thấy bên trong là một mảnh hỗn loạn.
Có không ít các siêu xe đang tăng tốc lao ra ngoài, rõ ràng lúc này bọn họ đều đã biết chuyện tội phạm bị truy nã cầm súng xông vào, đương nhiên phải chạy càng nhanh càng tốt.
Mục đích của sát thủ vô cùng rõ ràng, chẳng bao lâu sau đã lái xe dừng lại trước cửa căn biệt thự thứ ba.
Lúc này những người bên trong đều đã bỏ chạy tán loạn, sát thủ đưa tay ra cầm balo xuống, nhanh chóng xông thẳng vào trong căn biệt thự thứ ba.
Trước khi đến đây, hắn đã nhận được bản đồ địa hình của hội sở từ chỗ của Dịch Thắng Thiên, còn có một sơ đồ mặt phẳng vẽ tay của biệt thự, cho nên hiểu rất rõ đường đi ở bên trong.
Chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, sát thủ đã đi vào trong một căn phòng dành cho khách, bước nhanh vào phòng vệ sinh, cầm đèn pin chiếu rọi một chút đã tìm thấy lỗ thông gió.
Hắn ta đưa mắt nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng nhảy lên bồn rửa tay, đưa tay kéo nắp lỗ thông gió xuống rồi nhét ba lô vào trong đó.
Ngay sau đó, hắn ta lại đậy nắp lỗ thông gió lại.
Sát thủ lau sạch dấu chân trên bồn rửa tay, nhanh chóng sải bước ra bên ngoài.
Sau khi trở lại phòng, sát thủ trực tiếp đi đến bên mép giường, khiêng một người đàn ông đang bất tỉnh nhân sự ở trên đó lên rồi đi ra bên ngoài.
Trong quá trình lao ra khỏi cửa lớn, hắn ta còn rút súng ra bắn vài phát súng chỉ thiên về phía đại sảnh trong biệt thự.
Bằng! Bằng! Bằng!
Mấy phát súng này vang lên trong căn biệt thự trống rỗng có vẻ vô cùng chói tai, những người bên ngoài nghe thấy, sợ tới mức càng tăng tốc lái xe ra bên ngoài.
Bọn họ còn tưởng rằng đó là vụ đấu súng giữa cảnh sát và tội phạm truy nã, làm sao dám ở lại nơi này lâu hơn nữa.
Sau khi khiêng người đàn ông kia ra ngoài, sát thủ mở cửa hàng ghế sau xe cảnh sát ra, ném hắn ta vào trong đó, ngay sau đó lái xe chạy ra bên ngoài.
Lúc này trong hội sở Chí Tôn nghe thấy tiếng súng vang lên, càng trở nên binh hoang mã loạn hơn nữa, người nào người nấy đều cuống quýt chạy trốn, không ai để ý đến chiếc xe cảnh sát chạy ra ngoài.
Sát thủ cứ thế công khai đi vào, sau đó công khai bắt cóc một người rời đi.
Sát thủ lái chiếc xe cảnh sát chạy thẳng đến chỗ chiếc xe tải nhỏ, sau khi lấy băng dán từ trong túi ra, trói chặt chân tay của người đàn ông chỉ mặc quần lót này, bịt kín miệng hắn ta, lúc này mới ném vào trong thùng xe.
Sát thủ lên chiếc xe tải nhỏ kia, nhanh chóng lái xe rời khỏi chỗ này.