Nhưng người kia còn cầm một chuỗi chìa khoá khác, hắn đang định làm gì vậy?
Trần Lạc đã sớm hiểu rõ rằng người đàn ông trong cơ thể mình chưa bao giờ làm ra những chuyện vô nghĩa, mỗi một hành động của hắn đều có một mục đích rõ ràng.
Nếu hắn đã cầm, chứng tỏ chùm chìa khoá kia có tác dụng.
Sau khi chạy được khoảng bốn mươi phút, chiếc xe kia dừng lại ở bãi đậu xe ngầm của một khu dân cư xa hoa, khi “Bản thân mình” đi vào thang máy lên tầng mười, Trần Lạc lập tức biết chiếc chìa khoá xe kia được dùng để làm gì.
Trần Lạc nhìn thấy “bản thân mình” cầm lấy chùm chìa khoá kia mở cửa phòng 1002 ra, sau khi bật đèn trong phòng khách lên, hắn đi thẳng vào trong phòng.
Trần Lạc nhìn lướt qua tình huống bên trong phòng, nơi này được trang trí vô cùng xa hoa, bất kể là dụng cụ gia đình hay cách trang trí đều toát lên vẻ cao cấp, vừa nhìn đã biết tiêu tốn không ít tiền.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ đây chính là nhà của Hà Tường.
Nhưng điều khiến Trần Lạc cảm thấy hơi kỳ quái chính là, nơi này tản ra mùi mốc nhàn nhạt, giống như mùi vị khi bầu không khí không thể lưu thông trong một thời gian dài vậy.
Trần Lạc nhìn thấy toàn bộ rèm cửa đều khép chặt, toàn bộ đồ đạc trong nhà đều phủ một lớp bụi nhàn nhạt, thì biết có lẽ nơi này đã lâu lắm rồi không có người ở.
Một người trong giới xã hội đen mua một căn hộ xoa hoa như thế này nhưng lại không dọn vào ở, rõ ràng không hợp với lẽ thường.
Trần Lạc lại thấy “bản thân mình” đã đi vào trong phòng ngủ, trực tiếp mở tủ quần áo bên trái vách tường ra, sau đó ném toàn bộ quần áo hỗn độn bên trong xuống đất.
Sau khi quét sạch tủ quần áo, “bản thân mình” đưa tay ra ấn vào vách tường, dùng sức đẩy mạnh sang bên phải.
Dựa vào cảm xúc trên tay, Trần Lạc có thể cảm nhận rõ ràng đó không phải vách tường, mà là một tấm ván gỗ, chỉ là mặt ngoài cũng được sơn thành màu trắng giống như tường mà thôi.
Nếu không đưa tay chạm vào, sẽ rất khó phát hiện đây là một tấm ván gỗ.
“Bản thân mình” chỉ cần dùng một chút sức lực đã có thể gỡ tấm gỗ xuống, bên trong lập tức xuất hiện một chiếc két sắt cao khoảng chừng 1m.
Trần Lạc ngay lập tức hiểu rõ người đàn ông trong cơ thể mình đang tìm thứ này.
Sở dĩ nơi này không có người ở, có lẽ là vì Hà Tường dùng nó để chứa đồ, chứ không phải thực sự dành cho người ở.
Trong lòng Trần Lạc không nói nên lời, đám người này đúng là có tiền mà.
Dựa theo vị trí của khu dân cư này và diện tính đại khái của căn hộ, giá cả thị trường ít nhất cũng là ba triệu tệ, nhưng lại bị gã sử dụng làm kho hàng.
“Bản thân mình” lại đưa tay ra lấy chùm chìa khoá kia một lần nữa, tìm kiếm một chiếc chìa khoá trong số đó rồi cắm vào giữa lỗ khoá của két sắt.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng nhập một chuỗi mật mã trên màn hình mật mã.
Sau khi hắn đưa tay xoay vài cái, két sắt đã được mở ra.
Lúc này Trần Lạc đã có thể coi là thấy nhiều nên cũng không còn ngạc nhiên nữa, đối với việc làm thế nào “bản thân mình” có thể biết được mật khẩu két sắt nhà Hà Tường, hắn không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.
Bên trong két sắt chứa một chồng tiền mặt, có những tờ tiền mặt một trăm tệ màu đỏ, cũng có những tờ một trăm đô la màu xanh lá cây, đồng Euro trị giá năm trăm Euro màu đỏ tím và một miếng vàng lớn bằng bàn tay.
Trần Lạc bị những thứ rực rỡ màu sắc này làm cho choáng váng đến mức hai mắt cũng rối bời, cả đời này hắn chỉ nhìn thấy nhiều tiền như vậy ở trên TV.
“Cậu đến đây để lấy tiền?”
Một lúc lâu sau, Trần Lạc mới khôi phục lại tinh thần, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Bản thân mình” cũng không trả lời, hắn thậm chí còn không thèm liếc mắt số tiền kia một cái, đưa tay ra lấy chồng tiền kia xuống.
Sau đó hắn duỗi tay sờ soạng vào bên trong, nhanh chóng lấy ra một chồng giấy notebook.
Trần Lạc hơi sửng sốt một chút, người này không có hứng thú với tiền, rõ ràng hắn cảm thấy quyển notebook này còn quan trọng hơn cả tiền.
Điều này khiến cho Trần Lạc không khỏi cảm thấy tò mò đối với nội dung trong quyển notebook này, khi nhìn thấy “bản thân mình” mở notebook ra, nhìn thấy những dòng chữ trên đó, hắn lại sửng sốt hơn nữa.
“Ngày 16 tháng 7 năm 2009, ông chủ của công ty Hạo Vũ- Dương Ngọc Phong yêu cầu đổi thận, đối phương đã bỏ ra hai trăm ngàn tiền đặt cọc, ngày mùng 7 tháng 8 năm 2009, tìm được thận tương thích, đồng thời tiến hành phẫu thuật trong phòng khám ngầm dưới lòng đất ở huyện Bắc Long.”
“Ngày mùng 3 tháng 9 năm 2009, Vu Mẫn- vợ của Nguỵ Đình ở phân cục Bắc Long bị bệnh đau tim nên cần phải thay tim, Lý Thành Bân ra lệnh cho mình tìm một quả tim miễn phí để thay thế giúp ông ta, vào ngày 17 tháng 10 tìm được tim tương thích, tiến hành phẫu thuật trong phòng khám ngầm dưới lòng đất ở huyện Bắc Long.”
Dòng thứ hai này có hơi kỳ quái, bởi vì trên đó bị gạch ngang bằng một đường đỏ, có ghi chú ở phía sau: “Vào tháng 3 năm 2010, Nguỵ Đình đã nhảy lầu tự sát”.
Nhìn đến đây, trong lòng Trần Lạc không khỏi chấn động, nếu chỉ là lúc trước, có lẽ hắn sẽ không thể xác định được Nguỵ Đình này là ai.
Nhưng với tình hình hiện tại, Trần Lạc sao có thể không đoán ra được rằng Nguỵ Đình này có lẽ chính là cha của Nguỵ Tòng Linh.
“Cha của Nguỵ Tòng Linh muốn thay tim cho vợ nên mới tham ô nhận hối lộ?”
“Cậu có thể nghĩ đến chuyện này, chứng tỏ cậu đã thông suốt.”
Ngoài dự đoán chính là, tên kia lại trả lời hắn.
“Ngoại trừ cái này, cậu còn nhìn ra được điều gì ở trên này không?”
Trần Lạc hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua từng hàng ghi chép trên đó, sau đó hắn mở miệng nói: “Tất cả những thứ này đều là mấy người đã cấy ghép nội nạng trong những năm gần đây. Hà Tường đã ghi chép lại chi tiết thời gian, địa điểm và thân phận của những người đã tiến hành cấy ghép nội tạng, hơn nữa phía sau còn ghi chú phương thức liên lạc của mỗi người… Đúng rồi, gã ta cần chuẩn bị cho sau này khi cần dùng đến, có thể lấy những thứ này đi uy hiếp đám người có tên trong sổ, cho nên gã ta mới gạch bỏ Nguỵ Đình, bởi vì ông ta đã chết, không có giá trị lợi dụng. Nhưng Hà Tường chỉ là một đại ca nhỏ ở hội Triều Nam, sổ sách này nên nằm trong tay Lý Thành Bân mới đúng…”
Trần Lạc suy nghĩ một chút, nghĩ đến tình huống kỳ lạ trong căn nhà này, ánh mắt hắn lập tức sáng ngời: “Có lẽ Hà Tường đã lén lút ghi lại sổ sách này, sợ Lý Thành Bân phát hiện ra nên mới lén lút mua căn nhà này dùng để tích tiền và sổ sách. Số tiền đó, chỉ sợ cũng là do gã ta kiếm được bằng cách uy hiếp những người trên sổ sách.”
“Rất tốt, còn có gì nữa không?”
Ánh mắt Trần Lạc chợt loé lên: “Mục đích của cậu khi đến đây chính là muốn lấy sổ sách này để làm những chuyện tương tự?”
“Nếu tôi làm chuyện tương tự thì cũng không thể nào thay đổi được thân phận tội phạm bị truy nã của chúng ta, làm thế có ý nghĩa gì chứ?”
Trong đầu vang lên một câu hỏi nhàn nhạt.
Trần Lạc sửng sốt một chút, nhưng hắn nhớ rõ mỗi một bước đi của người này đều có mục đích rõ ràng.
“Mục đích của cậu là muốn tiêu diệt toàn bộ những người trong danh sách phải giết, bây giờ chỉ còn lại ba người, sổ sách này chắc chắn có liên quan đến những người nằm trong danh sách phải chết. Hà Tường chỉ là một tiểu lâu la, không phải là người điều khiển thực sự của nhà máy cơ thể người kia. Dựa theo những chuyện mà cậu đã làm trước đó, mục tiêu tiếp theo của cậu chắc chắn là Lý Thành Bân- Lão đại của hội Triều Nam, cậu muốn lợi dụng sổ sách này để đối phó với Lý Thành Bân?”
“Tiếp tục!”
Biết người này đang khảo nghiệm mình, trong lòng Trần Lạc thực sự đã nảy sinh một chút cảm giác không phục.
Trần Lạc nhíu mày suy nghĩ một lát, người này nói “tiếp tục!” rõ ràng đã đang khẳng định câu trả lời lúc nãy của hắn.
Chỉ cần nghĩ sâu xa hơn theo manh mối này thì có thể đoán ra được hắn ta đang có ý định làm gì.