Nghe vậy, trong lòng Trần Lạc không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi, bất cứ ai cũng không muốn cơ thể và cuộc đời của mình bị người khác điều khiển, cho dù người này là bản thân mình ở thế giới song song.
Đặc biệt là người này, bây giờ còn biến mình thành tội phạm bị truy nã, còn là tội danh hoàn toàn không thể rửa sạch được.
Dù sao hắn ta cũng sử dụng cơ thể của mình để đi làm chuyện đó.
Cho dù là Lê Toa hay công viên Đông Hoa, tất cả đều bằng chứng như núi, ngay cả cha mẹ cũng không tin mình chứ đừng nói đến những nơi nói chuyện dựa trên chứng cứ giống như cơ quan tư pháp này.
Trần Lạc không nhớ rằng ở trong nước đã có tiền lệ tư pháp công nhận trường hợp “nhân cách phân liệt” này, nói cách khác, cho dù hắn dùng cách thức này để bào chữa đi chăng nữa thì vẫn bị kết án tử hình.
Con đường sống duy nhất của Trần Lạc bây giờ đúng như những gì bản thân phiên bản sát thủ đã từng nói, sau khi xử lý xong toàn bộ mục tiêu, hắn sẽ phải nghĩ cách nhập cư trái phép ra nước ngoài.
Ngoại trừ cách này ra, hắn đã không còn con đường thứ hai để đi.
“Nếu tôi từ chối giúp cậu thì sao?”
Trần Lạc bỗng nhiên mở miệng nói.
“Có lẽ cậu vẫn còn nhớ rõ tình huống hai lần mất ký ức trước đó đúng không?”
Trần Lạc phiên bản sát thủ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đó là khi tôi đã hoàn toàn kiểm soát cơ thể của cậu, hoàn toàn áp chế ý thức của cậu xuống. Trong những tình huống cần thiết, ví dụ như cậu từ chối giúp tôi, tôi vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy, với năng lực ý thức của cậu bây giờ, căn bản không thể nào phản kháng tôi được. Sở dĩ tôi không làm như vậy, là bởi vì một khi làm chuyện đó sẽ khiến tôi trở nên vô cùng suy yếu, cần mất một khoảng thời gian mới có thể khôi phục được.”
Trần Lạc im lặng, bởi vì hắn biết sát thủ sẽ không bao giờ nói dối, hắn thực sự có năng lực làm như vậy.
“Có phải sau khi giết Lê Toa xong, cậu đã muốn ép tôi vào con đường cùng, không thể không giúp cậu đúng không?”
“Đúng vậy.”
Trần Lạc phiên bản sát thủ không chút do dự đã đưa ra đáp án khẳng định.
“Lúc trước tôi đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng cho dù là cậu hay là tôi, cần phải có áp lực bên trong và áp lực bên ngoài vô cùng mạnh mẽ mới có thể hoàn toàn kích thích tiềm lực, nếu cậu vẫn tiếp tục duy trì quỹ đạo sống của lúc trước, ngay cả khi không bị ả tiện nhân Lê Toa kia làm cho nợ nần chồng chất thì cậu cũng chỉ trở thành một người làm công bình thường mà thôi, ngay cả độ cao của tôi cũng không thể với tới thì sống còn có ý nghĩa gì nữa.’
Trần Lạc thở dài: “Làm một người làm công bình thường sẽ tốt hơn so với việc trở thành tội phạm truy nã, bỏ mạng nơi đất khách quê người đúng không?”
“Có lẽ bây giờ cậu đã hiểu rằng tại sao tôi lại lựa chọn thay cho cậu rồi đúng không? Bởi vì tôi không thể chịu được cái kiểu suy nghĩ cam chịu vô ích này của cậu được, trên đời này “không có gì khổ hơn hèn, không có gì buồn hơn nghèo”, mặc dù cậu không thể toả sáng rực rỡ giống như ánh mặt trời, nhưng ít nhất cũng phải giống như sao băng, chứng minh mình đã từng đến thế giới này.”
Trần Lạc sửng sốt một chút, thực ra hắn đã từng nghe nói đến câu nói “không có gì khổ hơn hèn, không có gì buồn hơn nghèo” này.
Đây là một câu nói nổi tiếng của Lý Tư, ý là ti tiện chính là sự sỉ nhục lớn nhất của đời người, nghèo hẹn chính là nỗi buồn lớn nhất của đời người.
Trần Lạc ngay lập tức hiểu rõ những lời nói của đối phương là có ý gì, bản thân mình phiên bản sát thủ, ít nhất một đêm trước khi gặp gỡ Lê Toa, quỹ đạo cuộc sống của bọn họ giống nhau.
Hắn biết rõ tâm trí của bản thân mình hiện tại đang suy nghĩ chuyện gì.
Cho nên người này dứt khoát giúp hắn đưa ra sự lựa chọn, để hắn bị động đến mức không thể tiếp tục làm một kẻ vô dụng được nữa.
Bởi vì cho dù hắn có muốn hay không, một kẻ vô dụng cũng không thể nào sống sót được trong hoàn cảnh khốn cùng trước mắt.
“Một tội phạm truy nã làm sao có thể mang theo ánh sáng rực rỡ được chứ, một khi bị người khác chú ý đến, chẳng phải càng chết nhanh hơn sao?”
“Cậu cho rằng một tội phạm bị truy nã thì sẽ không thể sống sót được sao?”
Trần Lạc phiên bản sát thủ nhàn nhạt mở miệng nói: “Trước khi chết, tôi đã từng mang theo lệnh truy nã đến từ 13 quốc gia khác nhau, chẳng phải vẫn có thể đi đến bất cứ nơi nào mình muốn, còn có tiêu tiền không hết sao? Chỉ cần cậu có thể nhập cư trái phép ra nước ngoài, tìm một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình tốt nhất nào đó để thay đổi diện mạo, đồng thời bỏ tiền ra để tạo ra một thân phận thực sự cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Tôi biết ở đâu có một dây chuyền công nghiệp như vậy, chỉ cần cậu có tiền thì tất cả mọi thứ trên đời này đều có thể.”
Trần Lạc cứng họng, bây giờ hắn thực sự không thể nghĩ được nhiều như vậy.
“Thôi quên đi, tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ mong cậu bớt làm mấy chuyện chết chóc để tôi còn có thể sống sót đến ngày có thể xuất ngoại kia.”
Trần Lạc phiên bản sát thủ nhàn nhạt nói: “Cậu vẫn chưa phát hiện ra một điều quan trọng.”
Trần Lạc nhíu mày: “Điều quan trọng gì?”
“Tối hôm qua cậu đã có chung ký ức với tôi, điều đó cũng có nghĩa là có được một phần ký ức của tôi, ví dụ như những kỹ năng chiến đấu mà tôi đã dành nhiều năm để rèn luyện trong các cuộc chiến sinh tử. Một khi trí nhớ của tôi được đồng bộ với cậu thì cũng có nghĩa là cậu đã có được những kỹ năng đó, chỉ một kỹ năng này, ít nhất cũng đã tiết kiệm cho cậu nhiều năm khổ luyện.”
Trần Lạc ngẩn ra một chút, biết rằng phiên bản sát thủ của mình nói không sai.
Bởi vì lúc nãy hắn đã nhớ được quá trình tháo dỡ và lắp ráp súng lục, nhưng kỹ năng đó rõ ràng là năng lực của bản thân mình phiên bản sát thủ.
Bởi vì đồng bộ ký ức nên hắn cũng đã đạt được kỹ năng đó.
Trong lòng Trần Lạc nhảy dựng lên, hắn có được những ký ức về cuộc sống tương lai của phiên bản sát thủ, nói cách khác, hắn cũng có thể đạt được toàn bộ năng lực của đối phương!
“Giống như những kỹ năng chiến đấu được tải xuống trong “The Matrix” sao?”
“Không, càng lợi hại hơn thế nữa.”
Trần Lạc phiên bản sát thủ bình thản nói: “Đó chỉ là một chương trình download, một khi đã tải xuống thành công thì nó chỉ mang đến cho cậu một năng lực chiến đấu nhất định, nhưng những thứ như nhận thức chiến đấu và trực giác không thể nào hoàn thành bằng chương trình tải xuống được, điều này đòi hỏi nhiều kinh nghiệm chiến đấu thực tế. Ngoài kỹ năng chiến đấu ra, thứ mà cậu được đồng bộ còn có nhận thức chiến đấu và trực giác của tôi nữa, bởi vì chúng ta vốn dĩ là cùng một người, sử dụng chung một cơ thể và hiểu rõ từng ưu điểm khuyết điểm của bản thân mình. Trên thực tế, tiềm lực phát triển của cậu còn nhiều hơn tôi rất nhiều, cơ thể của tôi bởi vì quanh năm suốt tháng chiến đấu nên đã có không ít thương tích tiềm ẩn, không thể sánh được với cơ thể trẻ trung 20 tuổi của cậu bây giờ được. Chỉ cần sau này cậu tương cường rèn luyện để nâng cao thể chất, thì chắc chắn có thể phát huy 100% sức chiến đấu của tôi, thậm chí còn vượt qua rất nhiều, mấy tiếng ngoại ngữ kia cũng như vậy, đó là những gì mà tôi đã học để tiện cho việc chấp hành nhiệm vụ, bây giờ cậu cũng có thể sử dụng. Cậu vẫn chưa biết điều này có nghĩa là gì sao?”
Nghe đến đây, Trần Lạc cũng không nhịn được vừa mừng vừa sợ: “Điều này có nghĩa là sau này tôi có thể sử dụng những gì mà cậu đã học được!”
Chỉ cần có thể đạt được những kỹ năng giống như bản thân phiên bản sát thút, cho dù sau này hắn ta biến mất thì chắc chắn Trần Lạc cũng có thể sống sót trên thế giới này.
“Không đơn giản như vậy, bây giờ cậu chỉ mới đồng bộ một phần ký ức của tôi, nếu muốn hoàn toàn giải khoá toàn bộ kỹ năng thì chỉ có một cách.”
Trần Lạc phiên bản sát thủ chậm rãi nói thêm: “Đó chính là giúp tôi hoàn thành toàn bộ chấp niệm, cậu có thể đồng bộ tất cả ký ức của tôi, cho nên đối với cậu mà nói khoản mua bán này cũng không thiệt thòi gì, chỉ riêng những kỹ năng này đã giúp cậu tiết kiệm rất nhiều thời gian, đặt nền móng vững chắc để cậu có thể đứng được vị trí cao hơn trong tương lai.”
“Chẳng trách ký ức có hơi đứt quãng, hoá ra là vì như vậy.”
Trần Lạc hơi bừng tỉnh gật đầu, lại bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ngày hôm qua cậu vẫn luôn bảo tôi suy luận về kế hoạch của cậu, chính là muốn bồi dưỡng thói quen động não của tôi, cho dù một ngày nào đó cậu không còn nữa, tôi cũng có thể sống sót sao?”