• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc này, cuối cùng Diêu An Phúc cũng đã nhận ra được giọng nói của sát thủ, trong lòng gã ta không khỏi vừa tức giận vừa ngạc nhiên, bởi vì cuối cùng gã ta cũng đã hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Tất cả mọi thứ đều do người trước mắt này điều khiển ở phía sau!

Người này giả mạo làm cảnh sát, sau đó tung đoạn ghi âm kia ra ngoài, buộc gã ta không thể không trốn chạy.

Tâm lý Diêu An Phúc như muốn bùng nổ, gã ta vứt bỏ tính mạng của một nhà gà trẻ cũng chỉ muốn giữ lại toàn bộ số tiền này.

Cuối cùng lại bị sát thủ bỏ con bọ ngựa bắt ve sầu, chặn đường ngay ở sân bay, đồng thời chuyển toàn bộ số tiền kia đi.

Gã ta không vớt vả được gì thì thôi đi, người này còn muốn gã ta ra lệnh cho đám đàn em cùng đi chịu chết.

“Mày, rốt cuộc mày là ai?”

“Hãy thử vận dụng cái óc heo của mày đi, ở Bằng Thành này, ngoại trừ cảnh sát ra, còn có ai có thể đối phó với Lý Thành Bân nữa chứ?”

Nghe thấy những lời sát thủ nói, Diêu An Phúc lập tức bừng tỉnh hiểu ra giống như ở trong giấc mộng: “Mày là người của Dịch Thắng Thiên!”

Thắng Minh và Triều Nam là kẻ thù không đội trời chung, hai ông trùm hai bên đều có con trai chết ở dưới tay đối phương, rõ ràng là kẻ thù một sống một chết.

Ngoại trừ Dịch Thắng Thiên ra, Diêu An Phúc thực sự không thể nghĩ ra được người thứ hai sẽ trăm phương ngàn kế muốn giết chết Lý Thành Bân.

Nghe đến đây, Trần Lạc cũng không nhịn được sinh ra cảm giác nhìn thế là đủ rồi.

Con người sát thủ rất biết trêu chọc lòng người, hắn ta có thể từng bước từng bước dẫn dắt đối phương đưa ra kết luận hợp lý của mình.

Có lẽ Diêu An Phúc đến chết cũng không thể nghĩ ra được rốt cuộc thân phận của sát thủ là gì.

“Nếu ông đã biết thân phận của tôi thì nên hiểu rõ rằng, mục đích của ông chủ tôi chính là Lý Thành Bân, đối với ngài ấy mà nói cái mạng nhỏ của ông chẳng có bất cứ tác dụng nào cả.”

Sát thủ nhàn nhạt nói: “Chỉ cần ông làm dựa theo phân phó của tôi thì sẽ giữ được tính mạng. Trong nhà tình nhân của ông vẫn còn cất giấu mấy triệu tệ, bây giờ bảo cô ta mang theo tiền chạy trốn cùng với ông có lẽ vẫn kịp.”

Diêu An Phúc nghi hoặc nhìn thoáng qua sát thủ, giọng điệu run rẩy nói: “Tao, tao… Làm sao có thể biết được mày đang nói thật hay giả?”

“Ông không oán không thù với ông chủ của tôi, tôi cũng chỉ nghe theo lệnh làm việc, tại sao tôi lại phải lãng phí một viên đạn để giết ông chứ, đến lúc đó để cảnh sát điều tra ra được thì rất phiền phức.”

Sát thủ nhàn nhạt tiếp tục nói: “Hơn nữa, Lý Thành Bân chắc chắn sẽ giết chết cả nhà ông, ông cam tâm cầm tiền chạy trốn như vậy sao? Không làm bất cứ điều gì cả? Ngay cả tính mạng của người trong nhà ông ông cũng không quan tâm, còn để ý đến tính mạng của đám đàn em này?”

Diêu An Phúc á khẩu không thể trả lời được, sắc mặt gã ta thay đổi vài lần, nghiến răng nói: “Được, tao tin tưởng mày.”

Lúc này Diêu An Phúc cũng không còn sự lựa chọn nào khác, nếu đồng ý, gã ta còn có thể giữ được mạng sống, nếu không đồng ý thì chỉ có một con đường chết.

Hơn nữa bây giờ trên đùi gã đã bị trúng đạn, nếu còn tiếp tục chần chừ, không xử lý tốt vết thương sẽ mất máu quá nhiều mà chết.

Gã ta đành phải láy điện thoại trong túi quần ra, bấm vào một dãy số gọi đi.

Chỉ là khi tiếng chuông vang lên, sát thủ đã đưa tay bấm vào loa ngoài.

Nhìn thấy hành động này, Diêu An Phúc và Trần Lạc đều hết chỗ nói, sát thủ này đúng là quá cẩn thận, rõ ràng đã để tránh cho Diêu An Phúc nói tiếng lóng linh tinh gì đó nên cũng muốn nghe đối phương đáp trả.

“Hổ Tử, Lý Thành Bân đã biết chuyện chúng ta trộm tiền rồi, vợ con tao đang bị Lý Thành Bân bắt cóc, bây giờ hãy bảo tất cả các anh em chuẩn bị sẵn sàng vũ khí, đến sơn trang Long Hồ cứu người!”

“Cái gì?”

Trong giọng nói của người ở đầu dây bên kia điện thoại tràn ngập sự ngạc nhiên và tức giận: “Tên khốn Lý Thành Bân này thực sự khinh người quá đáng, chẳng phải chỉ cầm chút tiền thôi sao, cứ hỏi anh là được, thế mà còn dám bắt cóc chị dâu và Tiểu Hào! Phúc ca, anh còn do dự gì nữa, giết chết con chó Lý Thành Bân này đi.”

“Giết con mẹ nó đi!”

Giọng điệu Diêu An Phúc cực kỳ hung ác, nhưng trên mặt lại bày ra biểu cảm khóc không ra nước mắt, gã ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ cậu hãy chia hết tiền của khách sạn Thế Kỳ cho các anh em bên dưới, nói với bọn họ, chỉ cần cứu được vợ con tôi ra, tôi sẽ khen thưởng thêm cho anh em mười triệu tệ. Còn nữa, chém được Lý Thành Bân một nhát sẽ thưởng một trăm ngàn tệ, chặt tay chặt chân lần lượt là một triệu tệ, chặt được đầu gã sẽ là mười triệu!”

Nghe vậy, Hổ Tử ở đầu dây bên kia điện thoại cũng trở nên kích động: “Phúc ca, anh cứ yên tâm, cho dù không có số tiền này, bọn em chắc chắn cũng sẽ cứu chị dâu và Tiểu Hào trở về!”

“Bây giờ tôi phải chạy đi cứu cha mẹ, bà xã và con trai của tôi đành nhờ các cậu vậy!”

“Phúc ca, em làm việc anh cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ đưa bọn họ an toàn trở về!”

“Được rồi, tranh thủ thời gian đi!”

“Vâng, Phúc ca!”

Diêu An Phúc cúp máy, quay đầu lại, đang định cầu xin sát thủ hãy buông tha cho gã.

Nhưng khi gã ta vừa mới quay đầu lại thì sát thủ đã giơ súng lên, quyết đoán nhắm thẳng vào huyệt thái dương của gã, sau đó bóp cò.

Bằng!

Trên huyệt thái dương của Diêu An Phúc xuất hiện một lỗ máu, sau đó cơ thể trở nên mềm nhũn, mở to đôi mắt mềm nhũn ngã xuống chỗ ngồi.

Thực ra Trần Lạc sớm đã đoán trước được rằng Diêu An Phúc sẽ giết người diệt khẩu, hắn cũng không có ý định ngăn cản, dù sao gã đàn ông khốn khiếp như thế này sống trên đời cũng chỉ gây tai hoạ cho nhiều người hơn mà thôi.

Sát thủ cầm lấy túi xách xuống, đẩy cửa xe ra xuống xe, sau đó nhanh chóng lái xe rời đi.

Mà lúc này, trong khách sạn Thế Kỷ, Hồ Tử nhìn mấy chục đàn em ở trong sòng bạc, gã ta nhảy lên trên một bàn đánh bạc, hét lên: “Các anh em, Phúc ca vừa mới gọi điện thoại đến, vợ con anh ấy đã bị người khác bắt cóc rồi, ngày thường Phúc ca đối xử với chúng ta không tệ, anh ấy gặp nạn, chúng ta thân là anh em, bây giờ có thể không làm gì được sao?”

“Đương nhiên không thể!”

“Ai lại to gan như vậy chứ, ngay cả người nhà của Phúc ca cũng dám động vào!”

“Giết chết gã!”

“Giết chết tên chó má này!”

Hổ Tử vung tay lên, kích động hét lên: “Phúc ca còn nói, số tiền mặt thu được từ sòng bạc sẽ chia đều cho các anh em, sau khi giết chết tên đầu sỏ gây tội này còn được thưởng mười triệu tệ!”

“Oa!”

Cái gọi là thưởng lớn ắt có người tài, chỉ riêng tiền mặt bây giờ đã lên đến hàng triệu tệ, cho dù bọn họ chia đều với nhau thì mỗi người cũng có thể nhận được hàng triệu tệ.

Huống chi còn có số tiền thưởng mười triệu tệ cao ngất ngưởng, đó đều là số tiền mà cả đời bọn họ cũng không thể kiếm được.

Nếu lúc mới bắt đầu là nghĩa khí giang hồ, thì bây giờ chính là vì tiền tài mà nhiệt huyết sôi trào.

“Nhất định phải cứu người nhà Phúc ca về nhà!”

“Hổ ca, chúng ta còn ở đây làm gì nữa, mau cầm lấy vũ khí đi cứu người đi chứ!”

Hổ Tử cũng không chút do dự, lập tức hét lên: “Các anh em, cầm vũ khí đi theo tôi!”

Dưới sự dẫn dắt của Hồ Tử, đám người này tìm được các vũ khí như ống tuýp và dao rựa, xông đến bãi đậu xe dưới tầng hầm giống như được tiêm máu gà, đi đến sơn trang Long Hồ.

Sơn trang Long Hồ là trang viên cá nhân của Lý Thành Bân, nơi này có diện tích hơn mười mẫu, được gã tự mình mua lại, sau đó xây khoảng mấy căn biệt thự ở trong đó.

Ngoại trừ là nơi ở của gia đình Lý Thành Bân ra, chúng còn được dùng để tổ chức tiệc tùng, một số là chỗ ở cho vệ sĩ và người giúp việc.

Hơn nữa để đảm bảo an toàn cho bản thân, Lý Thành Bân còn tiêu tốn một số tiền lớn mời một đội bảo vệ chuyên nghiệp đến đây để sắp xếp rất nhiều biện pháp an ninh.

Ví dụ như lắp đặt hệ thống báo động xâm nhập chu vi, camera theo dõi không góc chết, hệ thống kiểm sát ra vào cửa và cửa sổ chống đạn, v.v.

Vệ sĩ làm việc trong sơn trang không phải là những đàn em dưới trướng của gã, mà là vệ sĩ chuyên nghiệp, thay phiên nhau làm việc 24/24.

Mấy năm gần đây Lý Thành Bân tương đối khiêm tốn, cũng không dễ dàng ra ngoài, hầu hết thời gian đều ở trong sơn trang Long Hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK