• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lạc kể xong mọi chuyện, thì trong lòng vô cùng thấp thỏm, lén lút nhìn hai cảnh sát thẩm vấn trước mặt.

Thái độ hai người thể hiện ra mặt vô cùng bình tĩnh. Bọn họ có thể nghe ra được, mọi việc làm hành động của Trần Lạc và người bị hại có trật tự rõ ràng, giọng kể không có quá nhiều sự do dự hay vấp váp.

Hắn giống như đang trần thuật lại sự thật, cho nên chẳng cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Có lẽ, phần lớn nội dung trong câu chuyện là thật. Duy nhất, chỉ có thời điểm người bị hại tử vong, thì tên kia luôn mồm nói mình mất đi ý thức, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

“Cậu khẳng định muốn kiên trì lý do này đến trước mặt toà án sao?”

Người cảnh sát trẻ tuổi lạnh lùng nhìn Trần Lạc hỏi.

Trần Lạc nghe được câu hỏi này xong, lập tức hiểu hai người này căn bản không tin tưởng lời mình nói.

Trong lòng Trần Lạc tủi thân đền cực điểm, cũng bất đắc dĩ vô cùng. Rõ ràng, hắn nói tất cả mọi thứ đều là sự thật, thế nhưng trước một đống bằng chứng, thì lời nói của hắn bỗng trở nên cợt nhả trắng trợn.

Ngay lúc này, phía bên ngoài phòng thẩm vấn vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Một nữ cảnh sát bước vào, nhìn một vòng, rồi đi đến thẳng vị trí người cảnh sát trung niên thì thầm nói cái gì đó.

Người cảnh sát trung niên nghe xong thì vuốt cắm, rồi chuyển ánh mắt về phía Trần Lạc, bình tĩnh nói: “Cha mẹ cậu đến đây, bọn họ muốn gặp cậu.”

Nhưng theo luật quy định, vụ án hình sự trong thời gian câu lưu không được phép gặp mặt người thân.

“Cậu suy nghĩ cho thật kỹ đi. Chẳng lẽ cậu muốn cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?”

Trần Lạc nghe được câu này thì thân thể theo quán tính run rẩy, trên mặt xuất hiện sự đau khổ vô bờ bến.

Cha mẹ khổ sở nửa đời người, chưa từng được hưởng phúc một giây phút nào, chỉ dồn hết kỳ vọng trên người hắn.

Thế nhưng, hắn luôn khiến hai người nhíu mày tức giận, đã thế bây giờ còn rơi vào hoàn cảnh này.

Cha mẹ chắc hẳn cũng không tin hắn sẽ làm ra loại hành động này. Nhưng những vụ án kiểu này chắc chắn cảnh sát sẽ không để lộ ra chút tin tức nào.

Thậm chí, Trần Lạc còn có thể tưởng tượng ra cảnh, hai người nước mắt như mưa, lòng như lửa đốt. Hắn có thể nghĩ được, cha mẹ tuyệt vọng, khổ sở đến nhường nào.

Tuy Trần Lạc không hiểu nhiều về pháp luật, nhưng cũng biết hình thức gây án tiền dâm hậu sát này có tính chất vô cùng ác liệt. Nếu không có gì đặc biệt thì án tử hình, đồng thời được thi hành ngay lập tức.

Thời điểm, Trần Lạc đang vô cùng bối rối và hoảng sợ, bỗng một tia tức giận vô hình quỷ dị bỗng bành trướng trong lòng.

Người trung niên nhìn thấy dáng vẻ của Trần Lạc, ông ta đoán phòng tuyến tâm lý của hắn đã tới cực hạn.

“Cậu là một sinh viên, trước đó chưa từng có tiền án tiền sự. Chỉ cần bây giờ cậu có thể thẳng thắn thừa nhận giết người như thế nào, nhận tội nhận phạt thì toà án sẽ xử lý khoan hồng. Đây là quyền lợi của cậu, cũng là thứ chúng tôi bảo vệ.”

“Nếu cậu chủ động nhận tội, trong tình huống không cố tình, thì rất có thể chuyển từ án tử thành án chung thân.”

“Chỉ cần cậu đủ thành tâm, thành ý sẽ được ra tù sớm thôi.”

Dưới tình huống chứng cứ vô cùng xác thực, người cảnh sát trung niên muốn Trần Lạc nhận tội, nguyên nhân lớn nhất là muốn đề cao hiệu suất tố tụng.

Công kiểm pháp luôn hi vọng, kẻ tình nghi phạm tội hoặc bị cáo có xu thế nhận tội. Tỷ lệ này càng cao thì thành tích công tác của bọn họ càng lớn.

Mà án nhận tội thường không xuất hiện tình huống kháng án, nên bọn họ bớt được rất nhiều thời gian xử lý tố tụng tiếp theo.

Vốn dĩ, Trần Lạc chỉ thấy sự tủi thân được đẩy lên cực điểm, nhưng nghe xong câu nói chuyển từ án tử qua án chung thân, thì chớp mắt sự tức giận vô hình kia che kín tâm trí của hắn.

Ngay lập tức, Trần Lạc lại mất đi ý thức.

Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Trần Lạc thức dậy. Hắn mở to hai mắt ra nhìn xung quanh, thì cảnh tưởng trước mặt làm cho choáng váng.

Lúc này, thời điểm vào giữa ban ngày, hắn đang đứng trong một rừng cây, toàn thân chỗ nào cũng có vết máu.

Nếu như vậy thì thôi đi, càng khốn kiếp hơn nữa là xung quanh hắn có mấy người nằm giữa vũng máu, không biết sống chết thế nào.

Điều khiến Trần Lạc hồn phi phách tán là trong mấy người đang nằm dưới đất, có một người mặc đồng phục cảnh sát.

Con mẹ nó!

Não bộ Trần Lạc như bị nổ tung. Hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đoạn ký ức gần nhất của Trần Lạc là lúc bản thân vẫn đang bị cảnh sát thẩm vấn. Sau khi hắn nghe đến việc cha mẹ đến cục cảnh sát, thì trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tủi nhục, lo lắng, áy náy, hoảng sợ kèm theo sự tức giận vô bờ bến. Mọi thứ cảm xúc hoà quện vào nhau, trong nháy mắt bộc phát, rồi tiếp theo là cảnh trước mặt.

Thời gian mà hắn vừa mất trí nhớ, hiển nhiên phát sinh một việc mà hắn không tưởng tượng ra nổi, còn kết quả tất nhiên là tình huống hiện tại.

“Nhất định phải nhanh chóng rời đi, nếu không cảnh sát sẽ ập đến đây. Một khi bọn chúng bao quanh nơi này, căn bản mình không thể nào thoát nổi.”

Trần Lạc vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong đầu bỗng xuất hiện đoạn suy nghĩ quỷ dị này.

Trần Lạc có thể xác định chắc chắn đây không phải là suy nghĩ của mình, bởi vì suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là nên kiểm tra xem mấy người nằm trước mặt này còn sống hay không, sau đó gọi cho 120 báo cáo tình huống.

Thế nhưng, suy nghĩ đó vừa mới hiện ra, thì cái suy nghĩ ngang ngược thứ hai mạnh mẽ chèn vào, đánh tan đi suy nghĩ đầu tiên đó.

Nhưng theo bản năng, Trần Lạc cũng thuộc dạng cố chấp. Hắn muốn mạnh mẽ tiến lên, chiến đấu cùng với suy nghĩ thứ hai vừa mới hiện ra kia.

Thân thể Trần Lạc bỗng ngây ra, bởi vì suy nghĩ bản thân cùng cái suy nghĩ kỳ quái kia chiến đấu một trận kịch liệt ở trung tâm não bộ. Rồi sau đó, thân thể hắn bắt đầu phản ứng lại.

Đầu tiên, thân thể hắn quỳ xuống, muốn xem xét tình hình mấy thân thể nằm dưới đất kia.

Nhưng vừa mới quỳ được một chân, thì thân thể bỗng làm ra động tác muốn chạy về phía trường, với ý đồ chạy trốn.

Hai loại suy nghĩ va cham vào nhau, làm cho thân thể Trần Lạc lúc ngồi xổm lúc đứng lên, thấp tha thấp thỏm, khiến khung cảnh xung quanh ngày càng quỷ dị.

Giằng co cứ như vậy diễn ra trong vài phút đồng hồ, thì một suy nghĩ mới tràn ra, càng ngang ngược hơn nữa.

“Trên người mình chẳng còn đồng nào, với lại nếu ra ngoài với bộ dạng thế này chắc chắn sẽ bị người khác chú ý. Nên đi kiểm tra mấy người nằm dưới kia có tiền hay không, đồng thời thay một bộ quần áo mới.”

Ngay lập tức, thân thể Trần Lạc ngồi xổm xuống, rồi bắt đầu tìm kiếm trên người hoặc ví của mấy thân thể đang nằm dưới đất kia.

Rất nhanh, Trần Lạc đã tìm được 10 đồng 100 tệ kèm theo một đống tiền lẻ từ 5 thi thể đang nằm dưới đất.

Trần Lạc biết, đây không phải ý của mình, thế nhưng thân thể giống như hành động theo bản năng vậy.

Có điều, trong quá trình này hắn cũng lợi dụng kiểm tra tình hình mấy thi thể này.

4 người bị hôn mê, còn một người đã tắt thở.

Sau khi Trần Lạc phát hiện ra người chết kia, thì trong lòng dâng lên cảm giác thấp thỏm. Bởi vì hắn biết, người chết này chắc chắc dính líu đến hắn.

Mà mấy thi thể này có hai người mặc cảnh phục, nếu không có gì ngạc nhiên thì 3 thi thể còn lại cũng là cảnh sát mặc thường phục.

Trần Lạc nghĩ đến đây thì não bộ hoàn toàn rơi vào trạng thái tê liệt.

Kể cả hắn không nắm vững pháp luật ra sao, thì cũng biết được việc giết cảnh sát nghiêm trọng cỡ nào, chỉ sợ sẽ bị toàn lực điều tra.

Mặc dù đầu Trần Lạc trong trạng thái đơ đơ, nhưng bỗng phát hiện động tác thân thể vô cùng mượt mà.

Lúc này, sự nghi ngờ trong đầu Trần Lạc đến cực điểm, hắn không biết phải giải thích thế nào, cũng không hiểu thân thể mình đang hành động theo sự sai bảo của ai.

“120? Nơi này là…”

Trần Lạc nhìn một lượt hoàn cảnh xung quanh, sau đó nhìn thấy một toà nhà cao khoảng 8,9 tầng thì lập tức biết đây là nơi nào.

“Tại công viên Đông Hoa, có 4 người bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, xin nhanh chóng cử người tới.”

Trần Lạc nói xong câu này, thì không biết nên làm gì tiếp theo.

Thế nhưng, chớp mắt, thân thể hắn lại tự hành động theo bản năng.

Còn Trần Lạc giống như người đứng xem, nhìn thân thể mình đang nhanh chóng thay bộ quần áo bê bết máu xuống, thành một cộ quần áo bình thường, rồi nhanh nhẹn chạy vào nhà vệ sinh của công viên.

Trần Lạc nhanh chóng rửa sạch máu tươi trên mặt, rồi chạy ra cửa hàng bên ngoài công viên mua một cái mũ, sau đó nhanh chóng tránh xa công viên Đông Hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK