Thái Hạo Minh thấy Trần Lạc đến gần, lập tức trở nên cảnh giác, bàn tay đã giữ chặt báng súng ở sau lưng, lùi lại phía sau mấy bước.
Hơi thở trên người Trần Lạc quá nguy hiểm khiến gã không dám mất cảnh giác chút nào.
Nhìn thấy “bản thân mình” cúi người đi đến xốc đầu gối lên, Trần Lạc lập tức biết có gì đó không thích hợp, bởi vì hắn biết phía dưới đầu gối căn bản không có tiền.
Trái tim Trần Lạc đã leo thẳng đến tận cổ họng, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện ra mình đã bình tĩnh lại, giống như có người đang cho hắn một liều thuốc an thần.
Trần Lạc hiểu rõ, tên nhóc trong cơ thể hắn đã phát huy tác dụng.
Trần Lạc không biết phải làm sao bây giờ, nếu lúc này mở miệng nhắc nhở Thái Hạo Minh, có lẽ đối phương sẽ lập tức rút súng giết chết hắn.
Nếu không nhắc nhở, sau khi “bản thân mình” nhận được súng, chắc chắn sẽ gây ra chuyện.
Thậm chí Trần Lạc có thể dự đoán được rằng, mọi chuyện sẽ càng ngày càng tệ, hoàn toàn vượt qua khỏi phạm vi hắn có thể kiểm soát, đến lúc đó chỉ có thể bị động nghe theo sự kiểm soát của tên nhóc trong cơ thể mình.
Cho dù là giúp đỡ người nào đi nữa, đối với Trần Lạc mà nói cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Ngay khi trong lòng Trần Lạc đang rối rắm không thôi thì “bản thân mình” đã đưa tay ra đặt ở trên đầu gối.
Cũng chính vào khoảnh khắc này, Trần Lạc nhìn thấy cơ thể mình đột nhiên nổ tung, thúc một cùi chỏ phải vào người đàn ông đầu tiên ở phía sau Thái Hạo Minh.
Thực ra người đàn ông kia vẫn luôn cẩn thận đề phòng, nhưng bọn họ cũng không thể nào ngờ được rằng động tác của Trần Lạc sẽ nhanh như vậy, gã còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Trần Lạc đấm vào người anh em nhỏ.
“A!”
Người nọ hét lên một tiếng thảm thiết, theo phản xạ có điều kiện che thân dưới lại.
Ngay khi gã ta đang đau đớn đến ngã quỵ ở trên mặt đất thì lại nhìn thấy bàn tay trái của Trần Lạc giống như một tia chớp vung về phía này.
Gã ta dự cảm được có chuyện không lành, đang định né tránh, nhưng hạ thể bên dưới lại đau nhức, phản ứng chậm hơn rất nhiều so với bình thường.
Trong khoảnh khắc chậm chạp này, gã đã cảm thấy một cảm giác đau nhói khác đánh úp lại trong cổ họng.
Ngay sau đó, người đàn ông đã nhìn thấy một tia máu phun ra từ trong cổ họng của của mình, còn tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng gã cũng đột ngột im bặt.
Người đàn ông đau đớn muốn đưa tay ra che cổ, nhưng bàn tay mới rời khỏi dưới háng thì cả người đã mất đi ý thức.
Ngay khi cơ thể gã ngã xuống đất, tay phải Trần Lạc đã nắm lấy yết hầu bị cắt kia, trên tay đột nhiên phát lực, lại có một búng máu tươi bắn ra.
Trần Lạc trực tiếp nắm lấy búng máu này, đột nhiên vẩy lên mặt người đàn ông thứ hai và Thái Hạo Minh.
Hai người kia hoàn toàn không thể ngờ được rằng Trần Lạc lại quỷ quyệt như vậy, có thể nghĩ ra được một chiêu thức lợi hại đến thế.
Khoảng cách giữa bọn họ vốn dĩ đã rất gần, dưới tình huống bị bất ngờ không kịp đề phòng, bị nắm máu trong tay Trần Lạc hất đầy mặt, trực tiếp khiến đôi mắt nhoè đi.
Hai người kia luống cuống tay chân, vừa đưa tay lên lau máu vừa cầm lấy vũ khí, muốn thực hiện phản kích.
Nhưng khi người đàn ông thứ hai rút con dao găm ra khua lung tung thì cơ thể của Trần Lạc không biết đã xuất hiện ở phía sau gã từ lúc nào, tay trái đã chạm đến yết hầu gã, tàn nhẫn lướt một cái.
“Khụ khụ khụ!”
Trong miệng người đàn ông thứ hai kịch liệt phun ra một ngụm máu tươi, con dao găm trên tay cũng rươi xuống, đưa tay lên che cổ mình lại
Đúng lúc này, Trần Lạc đưa tay ra, chuẩn xác bắt lấy cán dao găm đang rơi xuống, sau đó hai chân bước một bước về phía trước, con dao găm sắc bén đã nằm gọn ngay trên cổ Thái Hạo Minh- Người vừa mới rút súng ra.
Lần này thực ra không phải Trần Lạc phản ứng quá nhanh, mà là bởi vì hút ma tuý nên cơ thể của Thái Hạo Minh cũng yếu ớt hơn người bình thường quá nhiều, năng lực phản ứng đương nhiên cũng trở nên chậm chạp.
“Nếu không muốn chết thì đứng nhúc nhích.”
Trong lúc nói chuyện, con dao găm đã cắt nhẹ vào cần cổ Thái Hạo Minh một chút.
Thái Hạo Minh đau đớn đến mức hét lên một tiếng, cả người sợ tới mức run rẩy một cái.
Có vết xe đổ của hai thủ hạ ở trước mắt, đương nhiên gã sẽ không nghi ngờ Trần Lạc chỉ muốn doạ dẫm mình, cũng không cảm thấy khẩu súng trong tay có thể nhanh bằng con dao của Trần Lạc.
“Đại… Đại ca, anh muốn tiền hay là muốn súng, tôi… Tôi đều sẽ cho anh!”
Thái Hạo Minh không biết mục đích của Trần Lạc, nên đã nói trước.
Lúc này hai mắt của Thái Hạo Minh dính đầy máu, vốn dĩ đã vô cùng khó chịu.
Nhưng lúc này tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm, gã cũng không rảnh để quan tâm xem đôi mắt có thoải mái không, vội vàng nhắm mắt lại cầu xin tha mạng với Trần Lạc.
Trần Lạc thân là người đứng xem mà cũng xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Trong đầu tên nhóc kia tính toán rằng chỉ cần năm giây là có thể hạ gục được ba người này, kết quả thực sự chỉ tốn khoảng thời gian như vậy.
Đây là lần đầu tiên Trần Lạc nhìn thấy một người tàn nhẫn đến thế, một khi đã ra tay thì không chút lưu tình, một khi tấn công thì là một đòn trí mạng, không có bất cứ động tác dư thừa nào.
Lúc nãy Trần Lạc với tư cách người ngoài đứng xem, đã rõ ràng nhìn thấy lúc “bản thân mình” ra tay, trên tay phải hắn đang cầm một con dao sắc bén.
Cũng chính nhờ vào con dao này, “bản thân mình” đã cắt đứt cổ họng của hai người.
Trước đó Trần Lạc cũng đã kiểm soát được cơ thể mình, hoàn toàn không phát hiện ra lưỡi dao kia giấu ở nơi nào.
Ngay cả Trần Lạc cũng bị sức chiến đấu mạnh mẽ và thủ pháp tàn nhẫn của “bản thân mình” làm cho khiếp sợ không thôi, cảnh tượng này còn bạo lực hơn nhiều so với những gì mà mình thấy trong những bộ phim hành động.
Cuối cùng Trần Lạc cũng hiểu rõ, người này làm sao có thể kiểm soát được cơ thể mình rời khỏi cục cảnh sát, đồng thời có thể bình an vô sự thoát khỏi sự bao vây tấn công của năm người, thậm chí còn quay ngược lại giết chết đối phương.
Càng đáng sợ hơn chính là, người này vẫn dùng cơ thể không mấy cường tráng của mình.
Rốt cuộc hắn là một dạng tồn tại như thế nào, sao lại giống như quái vật vậy?
Lúc này Trần Lạc nhìn thấy “bản thân mình” đoạt lấy khẩu súng từ tay Thái Hạo Minh, sau đó lạnh lùng mở miệng nói: “Bây giờ hãy nghe rõ những gì tao nói đây, chỉ có làm theo yêu cầu của tao, mày mới có thể sống sót.”
Thái Hạo Minh làm sao dám từ chối, vội vàng gật đầu, không ngừng nói: “Vâng, đại ca, cho dù ngài nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ nghe theo ngài!”
Trần Lạc lấy điện thoại di động từ trong túi Thái Hạo Minh ra, tìm được cái tên “Tường ca” ở trong danh bạ điện thoại.
““Tường ca mà mày lưu số trong điện thoại di động chính là Hà Tường sao?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Bây giờ tao sẽ gọi vào số máy của gã, mày nói với gã rằng tao muốn mua thận, mày nói địa chỉ của tao cho gã, lát nữa tao sẽ đến nhà máy tìm gã.”
Cơ thể Thái Hạo Minh run lên, cho dù gã là kẻ ngốc đi chăng nữa cũng có thể đoán được Trần Lạc đi tìm Hà Tường chắc chắn sẽ không có chuyện tốt gì.
Nếu dưới sự giới thiệu của gã, Trần Lạc đi đến “nhà máy” hành động, cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa, kết cục gã chắc chắn sẽ không tốt hơn là bao.
Nhưng trong lòng Thái Hạo Minh lại hiểu rõ, nếu gã không đồng ý, chỉ e sẽ chết ngay bây giờ.
“Hiểu, hiểu rồi.”
Thái Hạo Minh bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý với sắc mặt u ám.
Trần Lạc lập tức bấm vào số điện thoại của Hà Tương, sau đó mở loa ngoài ra, đặt bên miệng Thái Hạo Minh.
“Có chuyện gì?”
“Anh Tường, có một người quen giới thiệu một ông chủ muốn mua thận, bây giờ anh ta đã đưa tiền đặt cọc đến đây, anh có thể gặp mặt một lần không?”
“Ồ, gã trả giá bao nhiêu tiền?”
“Ông chủ này tương đối gấp, anh ta bằng lòng ra giá một triệu tệ.”
Nói đến đây, Thái Hạo Minh cố ý tạm dừng một chút, giống như đang chờ đợi Tường ca kia tiêu hoá tin tức này.
Một lúc lâu sau, Thái Hạo Minh mới mở miệng tiếp tục nói: “Nhưng anh ta cần phải xem năng lực của chúng ta trước, nếu không xảy ra vấn đề gì, anh ta có thể trả trước một nửa số tiền, để chúng ta đi tìm một cặp thận xứng đôi.