Trần Lạc có chút nghi hoặc nói: “Có lẽ là do Chu Thính Tuyết nhìn xa trông rộng, hoặc sao lưng cô ta có cao nhân chỉ điểm?”
“Mặc kệ là bản thân Chu Thính Tuyết thực sự nhìn xa trông rộng, hay có cao nhân chỉ điểm đi chăng nữa thì tôi có thể chắc chắn rằng trong chuyện này các lợi ích liên quan với nhau quá lớn, không phải là thứ mà chúng ta có thể tuỳ tiện nhúng tay vào.”
Sát thủ dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Chẳng phải lúc nãy cậu cũng nói rồi sao, Dư Thư thay đổi biển số nhà nhưng lại không đổi lại, chắc chắn là đã biết chúng ta sẽ đi tìm cô ta. Nói cách khác, cô ta đang đợi chúng ta, đổi biển số nhà, để sát thủ đến tìm chúng ta chỉ là một phép thử mà thôi, nếu chúng ta bị xử lý thì sẽ không có những chuyện sau đó. Nếu không chết, một khi tìm đến cửa, có lẽ sẽ rơi vào cái bẫy của bọn họ, đến lúc đó có thể sẽ thân bất do kỷ.”
Nghe đến đây, Trần Lạc khẽ gật đầu, lại mở miệng nói: “Tôi còn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, chúng ta chỉ mới gặp mặt nhau một lần, thậm chí còn không nhìn thấy rõ dung mạo của từng người, tại sao bọn họ lại dám tuỳ tiện lôi chúng ta vào chuyện này như vậy? Có phải cô ta đã nhận ra chúng ta rồi không?”
“Đây cũng là lý do tại sao tôi duy trì khoảng cách với mọi người, bởi vì bây giờ chúng ta không thể nhìn thấu mục đích của bọn họ nên không biết hai người kia đang bày mưu tính kế gì, nếu cô ta nhận ra thân phận của cậu mà còn muốn kéo cậu vào cục diện này thì càng vớ vẩn hơn nữa. Trừ phi bảo cậu đi giết người, nếu không cho dù làm gì đi nữa cũng không cần phải kéo một tội phạm truy nã vào.”
Giọng điệu của Trần Lạc càng kỳ quái: “Có lẽ cô ta thực sự muốn tìm chúng ta giúp cô ta giết người thì sao?”
Sát thủ im lặng trong chốc lát, vô cùng dứt khoát nói: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, duy trì khoảng cách với hai người kia mới là sự lựa chọn an toàn nhất, bây giờ chúng ta không nên cạnh mẹ đẻ cành con.”
“Cũng có lý, nhưng chỉ mới gặp mặt hai người kia một lần, trong tay đã giết thêm hai mạng người.”
Trần Lạc thở dài một tiếng: “Vẫn nên xử lý Lý Thành Bân trước thì hơn, dù sao đến lúc đó chúng ta cũng sẽ xuất ngoại, cho dù bọn họ có âm mưu gì đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến chúng ta.”
“Ngủ đi, ngày mai còn phải nhận hàng, chuyện này có liên quan đến kế hoạch tiếp theo của chúng ta.”
“Được.”
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày hôm sau.
Chiều hôm đó, trong điện thoại di động của Trần Lạc nhận được một tin nhắn mà mình không thể hiểu được, vừa nhìn đã biết là tiếng lóng.
Sát thủ vừa mới liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được, trực tiếp phiên dịch ra.
“Mười giờ tối, trong nhà kho Hoành Khê Thuỷ ở khu vực Đông Dương.”
“Hãy liên lạc với Dịch Thắng Thiên, nhờ ông ta chuẩn bị một chiếc xe tải loại nhỏ, đặt ở gần tầng hầm để xe của siêu thị.”
Sau khi giết chết Diêu An Phúc ở sân bay, chiếc xe của Hà Tường đã bị sát thủ lái đến một nơi vắng vẻ không có camera theo dõi và bỏ ở đó.
Nguyên nhân chính là do camera ở sân bay quá nhiều, chiếc xe kia chắc chắn đã bị camera giám sát ghi lại, đương nhiên không thể dùng được nữa.
Trần Lạc cũng không do dự, lập tức liên lạc với Dịch Thắng Thiên nói ra yêu cầu của sát thủ.
Dịch Thắng Thiên thậm chí còn không hỏi lý do, lập tức đồng ý, tỏ vẻ rằng mình sẽ sắp xếp ổn thoả trong vòng một giờ.
Trần Lạc vẫn luôn ngồi đợi ở trong nhà Diêu An Phúc đến chín giờ tối, dựa theo bức ảnh mà Dịch Thắng Thiên gửi đến, tìm được chiếc xe tải kia ở trong bãi đậu xe dưới tầng hầm của siêu thị.
Lúc đến nơi, đã có một người đàn ông đeo mặt nạ hí kịch đang chờ đợi bọn họ.
Lúc sát thủ đi qua đó, người đàn ông đeo mặt nạ không nói bất cứ lời vô nghĩa nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Tiền đâu?”
Trần Lạc nghe thấy giọng nói của đối phương, hắn không khỏi cảm thấy một loại cảm giác kỳ quái.
Bởi vì đối phương không phải đang nói tiếng người, mà là một giọng nam được tổng hợp bằng giọng nói điện tử, hơn nữa còn là tiếng Anh.
Nhưng từ làn da và mái tóc lộ ra ngoài của gã, Trần Lạc có thể đoán được rằng đối phương là một người da vàng.
Hắn hiểu rõ, đối phương làm như thế là vì không muốn để lộ quá nhiều thông tin về mình, nên ngay cả giọng nói cũng muốn dùng giọng nói điện tử tổng hợp.
Sát thủ cũng không để ý đến những thứ này, hắn không nói một lời, lập tức đưa cái túi đang cầm trong tay ra.
Người người ông đeo mặt nạ đưa tay cầm lấy chiếc túi, lấy những tờ đô la bên trong ra, không chút hoang mang kiểm đếm.
Mãi đến khi xác nhận bên trong thực sự là 200 ngàn đô la Mỹ, lúc này gã ta mới đi ra phía sau chiếc xe tải, mở cốp xe ra.
Người đàn ông đeo mặt nạ không nói gì thêm nữa, chỉ làm ta một động tác mời.
Sát thủ cũng không nói gì, hình như hắn ta đang xác định xem động tác ra hiệu của đối phương là có ý gì.
Sát thủ sải bước nhanh đến trước thùng xe, nhanh chóng kiểm tra toàn bộ đồ đạc bên trong, sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn ta cũng không nói lời nào, mà chủ động chuyển toàn bộ đồ đạc lên chiếc xe của mình.
Sau khi làm xong, sát thủ hơi gật đầu với người đàn ông đeo mặt nạ, xoay người lại trực tiếp lái xe rời đi.
Trong toàn bộ quá trình giao dịch, hai người hoàn toàn không có bất cứ giao tiếp nào chứ đừng nói là thử súng, cứ thế giao dịch hoàn thành vô cùng thuận lợi.
Trần Lạc hiểu rõ, làm như thế là để bảo vệ cho cả hai bên.
Đầu tiên là nói rõ thứ đồ mà mình yêu cầu ở trên trang web giao dịch, quá trình còn lại cũng không còn gì để nói nữa, bọn họ gặp nhau chỉ để giao hàng và nhận tiền.
Không nói một lời, không giao tiếp, cả hai đều đeo mặt nạ, nên không thể biết được thông tin của đối phương.
Cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng không thể điều tra được bên nào.
Không thanh toán trực tuyến trước, thậm chí ngay cả phân đoạn kiểm tra tiền cũng không cần, sát thủ chỉ cần trực tiếp lấy đồ là có thể rời đi rồi.
Hơn nữa sát thủ vô cùng chắc chắn vũ khí của nhà cung cấp sẽ không có bất cứ vấn đề gì, lúc nãy hắn hoàn toàn không kiểm tra hàng hoá, chỉ xem xem có phải là vật phẩm hắn muốn hay không, sau đó bắt đầu chuyển đồ lên xe mình.
Sát thủ lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ, chẳng bao lâu sau đã đến bên ngoài một căn biệt thự yên tĩnh, chỗ này chính là tụ điểm của hội sở Chí Tôn mà Dịch Thắng Thiên gửi đến đây.
Sát thủ lát xe đi vòng quanh căn biệt thự một vòng, nhanh chóng tìm thấy một trạm biến áp cách đó không xa.
Hắn ta dừng xe lại cách đó không xa, sau đó đẩy cửa xe ra, đi đến trước trạm điện biến áp.
Khi chỉ còn cách vài mét, hắn ta lập tức móc một khẩu súng ống có lắp ống giảm thanh ở sau lưng ra, nhắm thẳng vào trạm biến áp bắn nhiều phát súng.
Bằng! Bằng!
Đoàng đoàng!
Cùng với tiếng súng nặng nề vang lên, trong trạm điện biến áp lập tức vang lên tiếng nổ điện lách tách, sau đó từng vệt khói khét lẹt bốc ra.
Ngay sau đó, toàn bộ đèn đường xung quanh và căn biệt thự của hội sở Chí Tôn đồng loạt bị cúp điện, rơi vào một mảnh đen tối.
Lúc này, sát thủ lấy một chiếc điện thoại di động ra, trực tiếp gọi điện thoại cho 110.
“Xin chào, 110 của Bằng Thành, xin vui lòng cho tôi biết.”
Sát thủ bóp chặt giọng nói, nhanh chóng mở miệng nói: “Chào anh, tôi nhìn thấy có người cầm một cục đá đập vỡ một trạm biến áp khiến khu vực xung quanh đó mất điện, hình như đối phương đã say rồi, các anh mau phái người đến đây đi!”
“Xin hỏi địa chỉ ở đâu?”
“Số 1450, đường Thanh Hồ, quận Bắc Long, là một nơi có rất nhiều biệt thự.”
“Được, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp cảnh sát điều động nhân lực, mong anh hãy giữ điện thoại được kết nối, cảnh sát của chúng tôi có thể sẽ liên lạc với anh.”
“Vâng, vâng.”
Sau khi cúp máy, sát thủ lập tức lái chiếc xe tải nhỏ ra một khoảng cách rất xa rồi dừng lại ở một bãi cỏ bên ngoài đường cái.
Ngay sau đó, sát thủ lấy ra một khẩu súng lục khác từ trong xe tải nhỏ cắm ở sau lưng, đồng thời cầm lấy một chiếc balo từ trong thùng xe, đi về phía máy biến áp.
Chưa đầy mười phút sau, một chiếc xe cảnh sát đã gào thét từ xa đến đây.