Lãnh đạo và nhân viên đài phát thanh Bằng Thành đều thấy choáng váng, tỷ lệ nghe đài này không chỉ phá vỡ kỷ lục của tất các các chương trình trước đó, còn đang khoa trương tạo ra một kỷ lục mới.
Lúc này, Bằng Thành càng ngày càng nhiều người nhận được tin tức, mở ra đài phát thanh lên nghe Bằng Thành Voice.
Mà Bằng Thành 110 cũng đã bị nổ tung rồi, các cuộc điện thoại một cuộc liên tiếp gọi tới, tất cả đều là tố cáo hội Triều Nam.
Phản ứng dây chuyền của mối liên kết giữa Trần Lạc và Bằng Thành Voice, bắt đầu dần dần hiện ra.
Ngụy Tòng Linh lại đột nhiên mở miệng lạnh lùng nói, "Cho nên anh dự định bất chấp pháp luật, dùng bạo lực đàn áp bạo lực, dùng thủ đoạn bạo lực để đối phó với Lý Thành Bân?"
"Đội trưởng Ngụy hiểu như vậy cũng không sai."
Trần Lạc nhìn thoáng qua văn kiện đã hoàn tất tải lên, hắn cười nói, "Tôi tin tưởng trong đội ngũ cảnh sát có một người công chính liêm minh như đội trưởng Nguỵ, sớm muộn cũng sẽ khiến cho Lý Thành Bân phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Nhưng mà cảnh sát phá án coi trọng chứng cứ, quá trình này quá dài, tôi không có thời gian chờ đợi, cho nên chỉ có thể giúp các cô tăng tốc."
"Anh làm như vậy, thì có khác gì Lý Thành Bân cơ chứ?"
Giọng điệu Ngụy Tòng Linh lạnh lùng nói, "Anh cảm thấy anh đang thay trời hành đạo sao? Anh chẳng qua chỉ là một tên tội phạm mượn danh công lý, để làm cho mình thấy yên tâm thoải mái mà thôi."
Giọng nói chính trực nghiêm nghị kia của Ngụy Tòng Linh truyền đến, khiến cho các thính giả đang nghe đài phát thanh hơi ngẩn ra, bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng ý nghĩ kiên định trong giọng nói của Ngụy Tòng Linh.
Cho nên bọn họ mặc dù không nhìn thấy Ngụy Tòng Linh, cũng có thể tưởng tượng ra được đài phát thanh bên kia có một nữ cảnh sát mười phần chính trực.
Hơn nữa bọn họ còn phát hiện Ngụy Tòng Linh nói cũng không sai, Trần Lạc là một tên tội phạm giết người đang lẩn trốn, cho dù hắn diệt ác hướng thiện, hay là làm cái gì khác, cũng không thể thay đổi được sự thật hắn là một tên tội phạm.
Trần Lạc cười cười, sau đó thở dài nói, "Dùng bạo lực để đàn áp bạo lực thì hoàn toàn không khác gì Lý Thành Bân, hiện giờ tôi quả thật đúng là một tên tội phạm, ở trong mắt các người có lẽ còn là một tên tội phạm tội ác tày trời.
Nhưng mà tôi cũng không phải là vì muốn bản thân yên tâm thoải mái, mà là đã đồng ý với một người, nhất định phải làm việc này.
Tôi là đang tuân thủ hứa hẹn, cũng không phải là vì chính nghĩa gì."
Các thính giả đều là sững sờ, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng Trần Lạc sẽ ngụy biện, hoặc là thẹn quá hoá giận, không ngờ tới hắn trực tiếp thừa nhận mình đã phạm tội.
Ngay cả Ngụy Tòng Linh thần sắc đều có chút cổ quái, cô có thể nhận ra được, Trần Lạc hiện giờ chắc hẳn không phải là sinh viên đại học Trần Lạc nữa.
"Anh là nhân cách thứ hai của Trần Lạc à?"
Các thính giả nhất thời không hiểu gì, không biết làm sao mới tốt, Ngụy Tòng Linh đột nhiên nhảy ra một câu hỏi như vậy.
Ngay cả Trần Lạc nghe thấy vậy cũng nhịn không được mà hơi ngẩn ra, nhưng chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn, hắn liền nhanh chóng kịp phản ứng.
Ngụy Tòng Linh có lẽ là thấy hành động và tính cách hoàn toàn khác biệt của bản thân hắn, cho nên suy đoán hắn có đa nhân cách.
Trần Lạc cảm thấy Ngụy Tòng Linh thật sự vô cùng thông minh, bởi vì lúc vừa mới bắt đầu chính hắn cũng cho là mình bị đa nhân cách, mới dẫn đến những chuyện như vậy xảy ra.
Hiện tại trong thân thể của hắn còn có ý thức của một tên sát thủ, tuy nhiên cũng chỉnh hắn ở một thời không khác, nhưng dùng đa nhân cách để giải thích quả thật cũng không sai.
"Ha ha ha, không hổ là thám tử tài ba, đúng là thông minh."
Trần Lạc bỗng nhiên cười ha hả, dứt khoát trực tiếp thừa nhận.
Thật ra Trần Lạc giờ phút này lại đang nghĩ đến cha mẹ, bọn họ lúc này chắc chắn đang nghe đài phát thanh.
Bọn họ chỉ sợ những ngày này luôn suy nghĩ, một đứa con trai luôn luôn nghe lời hiểu chuyện, tại sao lại đột nhiên biến thành tội phạm giết người, còn giết nhiều người như vậy.
Nếu như nghĩ mãi mà không ra, chắc chắn bọn họ đến ngủ cũng ngủ không yên.
Hiện tại chí ít có thể cho bọn họ một lý do, nếu không bọn họ vĩnh viễn cũng không có khả năng nghĩ ra chuyện gì đang xảy ra, cũng vĩnh viễn không có cách nào hiểu được.
"Được, trở lại chủ đề chính đi, hãy kết thúc những việc chúng ta cần làm đi."
Trần Lạc nhìn thoáng qua văn kiện đã hoàn tất tải lên, nhanh chóng gửi vào địa chỉ hòm thư của Ngụy Tòng Linh, lựa chọn thời gian sau một tiếng nữa sẽ gửi đi.
Sau khi Trần Lạc làm xong những việc này, trực tiếp tắt máy tính đi, không có nhìn đôi nam nữ ở trên giường kia, đứng dậy rời khỏi phòng.
Lúc xuống lầu, Trần Lạc lại nhàn nhạt mở miệng nói, "Tôi đã gửi ghi chép Hoàng Tử Thành thay Lý Thành Bân rửa tiền, tới hòm thư của đội trưởng Nguỵ thông qua email rồi, mời sau một tiếng nữa hãy kiểm tra và nhận."
Trần Lạc một đường rời khỏi biệt thự, ngồi lên một chiếc xe đang dừng ở bên ngoài, đóng cửa xe lại.
Trần Lạc cũng không có lái xe, mà là tiếp tục nói, "Đương nhiên, nếu như sau này mọi người gặp phải chuyện giống tôi, mãnh liệt đề nghị mọi người không học theo tôi, bởi vì tôi là một ví dụ xấu điển hình.
Trên đời này không có pháp luật hay vị cảnh sát nào là hoàn hảo, có thể cam đoan trừng trị kịp thời từng tên tội phạm.
Nhưng mà bây giờ xã hội tuân thủ luật pháp, gặp phải những hành vi xâm phạm trái pháp luật, xin cảnh sát giúp đỡ vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Dùng bạo lực để đàn áp bạo lực sẽ chỉ sản sinh ra càng nhiều hận thù và bạo lực, ví dụ như tiên sinh Lý Thành Bân bây giờ, chắc chắn là đang giận điên lên.
Nhưng hết lần này tới lần khác ông ta lại không bắt được tôi, chỉ sợ sẽ đi bắt cha mẹ của tôi bằng bất cứ giá nào, tra tấn bọn họ, cuối cùng giết chết bọn họ để trả thù tôi."
Lời này của Trần Lạc vừa nói ra khỏi miệng, không ít người nghe đều sững sờ, cả một đám người bày ra vẻ mặt cổ quái.
Bọn họ là không ngờ tên tội phạm giết người Trần Lạc này, thế mà lại khuyên bảo bọn họ gặp phải chuyện gì thì hãy đi tìm cảnh sát, nói mình là một ví dụ xấu điển hình.
Ngụy Tòng Linh thì là thần sắc khẽ thay đổi, lúc này cô nghe ra có chút gì đó không đúng, Trần Lạc đây rõ ràng là đang nhắc nhở cảnh sát, cha mẹ của Trần Lạc đang gặp nguy hiểm, để bọn họ phái người tới bảo vệ.
Ngụy Tòng Linh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, vội vàng gửi cho cục trưởng Lý một tin nhắn.
"Cục trưởng Lý, xin hãy phái thêm người tới bảo vệ cha mẹ của Trần Lạc, Lý Thành Bân thật sự có thể sai người tới bắt bọn họ!"
Ngụy Tòng Linh gửi tin nhắn xong cũng có hơi hết nói nổi, Trần Lạc gọi điện thoại đến khiêu khích cảnh sát, còn muốn bảo cảnh sát tới bảo vệ cha mẹ của hắn.
Cái tên này là đã đoán chắc được tính cách của cô rồi, và đang lợi dụng cô.
Thế nhưng Ngụy Tòng Linh hết lần này tới lần khác không có cách nào không làm theo, phải trái đúng sai thế nào cô vẫn phân biệt rất rõ ràng, Trần Lạc là tội phạm, nhưng cha mẹ của hắn lại là người dân bình thường.
Lúc ý thức được đối phương có thể gặp nguy hiểm, cô đương nhiên là muốn hoàn thành đúng chức trách.
"Đã phái người đi rồi."
Sau khi nhận được hồi âm, Ngụy Tòng Linh liền kịp phản ứng trong nháy mắt.
Câu nói này Trần Lạc thật ra không chỉ đang nhắc nhở cảnh sát, cũng là đang nhắc nhở Lý Thành Bân.
Bên trong biệt thự Long Hồ, lúc Lý Thành Bân nghe thấy Trần Lạc nói ra câu nói cuối cùng kia, gã nhất thời sửng sốt một chút.
Lý Thành Bân không ngờ Trần Lạc lại thông minh như vậy, hiểu rõ gã như vậy, thậm chí đã đoán được gã sẽ làm gì.
Nếu Trần Lạc đã đoán được, vậy thì bên cạnh cha mẹ của hắn hơn phân nửa là đã bày ra các biện pháp an ninh rồi.
Hơn nữa hiện giờ cảnh sát đã nhận được lời nhắc nhở, chắc chắn sẽ sắp xếp càng nhiều người tới đó.
Lỡ như lúc Lưu Trạch An động thủ, bị cảnh sát bắt ngay tại trận, đến lúc đó thì phiền phức lớn rồi.
Cho dù có bắt được cha mẹ của Trần Lạc trước mắt cảnh sát đi chăng nữa, bị ép dưới áp lực dư luận cảnh sát chắc chắn cũng sẽ lập tức truy bắt gã, đến lúc đó chỉ sợ là mất nhiều hơn được.
Lý Thành Bân thật sự phát điên rồi, tức giận đến mức chửi rủa ầm ĩ, cầm lấy đồ vật trong phòng mà đập phá điên cuồng.
Hiện giờ gã rất muốn giết người, hận không thể băm vằm Trần Lạc ra thành trăm mảnh ném cho chó ăn.
Nhưng lúc này gã cũng không thể không đè xuống lửa giận, gọi cho Lưu Trạch An một cuộc điện thoại.
Trong lòng Lý Thành Bân đang bứt rứt đến cực điểm, chỉ một chiêu đơn giản như vậy của Trần Lạc, mồm mép hoạt động một chút, liền khiến gã tạm thời không động đến cha mẹ của tên vương bát đản này được.