“Ngày mai cậu sẽ biết, bây giờ thì ngủ đi.”
Giọng nói trong đầu không trả lời, mà nhanh chóng trở nên yên tĩnh, không nói thêm bất cứ lời nào nữa.
Trần Lạc thấy hắn ta không nói nên biết dù hỏi cũng vô dụng.
Hơn nữa lúc này, Trần Lạc thực sự cảm thấy từng đợt buồn ngủ ập đến.
Ngày hôm nay thực sự quá kích thích, cả tinh thần và thể xác của Trần Lạc đều đã quá mệt mỏi.
Dưới cảm giác vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, Trần Lạc gần như trong nháy mắt đã ngủ thiếp đi, chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ say.
“Cục trưởng Lý, trong video thẩm vấn của Trần Lạc, tôi đã phát hiện ra mấy điểm đáng ngờ.”
“Có điểm đáng ngờ gì?”
Mà lúc này, ở trong phòng họp của phân cục Phương Đông Bằng Thành đang có rất nhiều cảnh sát, chỉ có một mình Nguỵ Tòng Linh đang đứng dựa vào tường, hạ màn hình máy chiếu trong phòng họp xuống.
“Tôi đã xem đi xem lại camera giám sát thẩm vấn đề lời giải thích của mình có thể trực quan hơn.”
Sau khi dặn dò người khác tắt đèn trong phòng họp lại, Nguỵ Tòng Linh lập tức đi đến trước bàn hội nghị, bật notebook ra bấm vài cái, phía trên màn hình máy chiếu bắt đầu trình chiếu một đoạn video.
Nội dung chính là hình ảnh trong camera của Trần Lạc ở trong phòng thẩm vấn ngày hôm đó, trên đó xuất hiện cảnh tượng Trần Lạc vâng vâng dạ dạ, vẻ mặt đầy hoảng hốt.
Bất cứ ai nhìn vào cũng có thể biết được rằng đây là lần đầu tiên Trần Lạc bước vào phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, hắn thể hiện mọi cảm xúc của mình lên khuôn mặt.
Lúc này, hình ảnh đột nhiên biến mất.
Hình ảnh tiếp theo là sau khi buổi thẩm vấn kết thúc, người cảnh sát trẻ tuổi kia cởi bỏ chiếc còng tay của Trần Lạc.
Nhưng cậu ấy vừa mới cởi ra, cơ thể Trần Lạc đột nhiên bùng bổ, dùng nửa chiếc cong tay kia siết chặt cổ của người cảnh sát trẻ tuổi.
Chỉ trong nháy mắt, người cảnh sát kia đã trợn mắt trắng, mắt thấy sắp ngạt thở.
“Chìa khoá xe này!”
Người cảnh sát trung niên kia hoảng hốt không thôi, vội vàng móc từ trong túi ra một chiếc chìa khoá ném cho Trần Lạc.
“Lùi lại hết!”
Người cảnh sát trung niên kia vội vàng giơ tay lên, mở cửa phòng thẩm vấn ra, để Trần Lạc đi ra ngoài.
“Cậu đừng làm xằng bậy, đây là cục cảnh sát, cậu không thể nào thoát ra ngoài được đâu.”
Người cảnh sát trung niên lạnh lùng quát một tiếng.
Trần Lạc căn bản không để ý đến, chỉ hơi thở lỏng chiếc còng tay ra một chút, bắt cóc người cảnh sát trẻ tuổi làm con tin rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.
Lúc này Nguỵ Từ Linh đã tạm dừng video, sau đó không ngừng phóng đại màn hình lên để làm rõ vẻ mặt của Trần Lạc vào thời điểm này.
Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều đã phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp.
Ánh mắt lúc này của Trần Lạc lạnh như băng, không có chút nhiệt độ nào, cho dù cách một lớp màn hình cũng có thể cảm nhận được một cổ sát khí đập vào mặt, khiến người khác nảy sinh một chút cảm giác sợ hãi không dám nhìn thẳng.
So với biểu hiện lúc nãy của Trần Lạc ở trong phòng thẩm vấn có thể nói là hai thái cực, thậm chí khiến người khác cảm thấy giống như không phải là cùng một người.
Bởi vì bọn họ không thể nào hiểu được tại sao khí chất của một người có thể xảy ra sự thay đổi lớn như vậy.
“Có lẽ các vị cũng đã nhìn ra được, Trần Lạc của lúc này và Trần Lạc lúc nãy hoàn toàn không giống như cùng một người.”
“Có phải trước đó cậu ta vẫn luôn diễn kịch không?”
Một người cảnh sát trung niên bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Nguỵ Tòng Linh lắc đầu: “Không giống, biểu hiện của cậu ấy trong lúc phỏng vấn, cho dù là ánh mắt hay biểu cảm, thậm chí là động tác cơ thể đều vô cùng chân thật, nếu cậu ấy có thể diễn xuất giống như thật đến thế thì kỹ năng diễn xuất của cậu ấy chắc chắn cùng cấp bậc với ảnh đế. Nhưng cậu ta chỉ mới hơn 20 tuổi, lý lịch đơn giản như một tờ giấy trắng, hoàn toàn chưa từng học qua các lớp học diễn xuất.”
“Có một số tên biến thái trời sinh chính là diễn viên, có lẽ cậu ta chính là một trong số đó.”
Nguỵ Tòng Linh khẽ gật đầu: “Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng này, sự điên cuồng và năng lực chiến đấu mạnh mẽ mà người này liên tục thể hiện ra ngoài lại không thể nào giải thích được dưới phương diện của một kẻ biến thái.”
Sau khi nói xong, Nguỵ Tòng Linh lại nhấn nút phát video, hình ảnh trong video lại thay đổi, bối cảnh là trên đường cái.
Mấy chiếc xe cảnh sát đang gào thét chạy ầm ầm trên đường phố, chỉ là vừa nhìn đã biết là mấy chiếc xe cảnh sát đang truy đuổi một chiếc xe cảnh sát.
Cứ thế một trước một sau đuổi theo nhau được một thời gian thì bọn họ đi đến trên một cây cầu.
Chiếc xe cảnh sát phía trước bỗng nhiên thay đổi phương hướng, trực tiếp hất tung rào chắn, rơi thẳng xuống con sông phía dưới, sau đó thì hình ảnh biến mất.
“Lúc người của chúng ta đuổi đến thì chỉ có thể cứu được Tiểu Ngô ra ngoài, Trần Lạc hoàn toàn không có tung tích, chúng ta suy đoán rằng có lẽ cậu ấy đã lặn xuống nước bơi dọc theo sông Đông Hoa, cho nên vẫn luôn theo hướng đó tìm kiếm tung tích của cậu ấy. Nhưng không thể ngờ được rằng, cậu ấy lại bơi ngược dòng nước đi đến công viên Đông Hoa ngủ trên tháp vọng nguyệt suốt cả đêm, mãi đến rạng sáng mới bị quản lý của công viên phát hiện. Lúc đầu quản lý không nhận ra Trần Lạc, mãi cho đến khi cậu ấy rời khỏi tháp Vọng Nguyệt mới cảm thấy hơi quen mắt, lập tức báo cảnh sát. Đám người Hàn Lỗi cách gần nhất cho nên chạy đến đầu tiên, nhưng lúc đó bọn họ không mang theo súng nên chỉ có thể áp sát bắt người, tuy nhiên bọn họ cũng không thể ngờ được rằng năng lực chiến đấu của Trần Lạc vô cùng mạnh mẽ, lấy một địch năm nhưng vẫn có thể hạ gục tất cả, Hàn Lỗi cũng bất hạnh hy sinh.”
Khi nói đến đây, Hạ Tòng Linh im lặng một chút, những người ở đây cũng bày ra vẻ mặt ảm đạm.
“Tôi đã đến bệnh viện hỏi thăm những đồng nghiệp bị thương trong bệnh viện, bọn họ đều nói rằng kỹ năng chiến đấu của Trần Lạc không chỉ mạnh mẽ và còn rất phức tạp. Bọn họ nhìn thấy ít nhất cũng bao gồm các chiêu thức chí mạng như Thái quyền, nhu thuật Brazil và Triệt Quyền đạo, hơn nữa Trần Lạc hình như còn kết hợp những kỹ năng chiến đấu này lại với nhau, bất cứ chiêu thức nào chí mạng thì sẽ dùng chiêu thức đó. Thứ mà cậu ấy theo đuổi chính là một đòn chí mạng, mặc dù không làm được điều này thì cũng sẽ khiến đối thủ mất đi năng lực chiến đất ở trong thời gian ngắn nhất. Những kỹ năng chiến đấu này không thể học được chỉ trong một sớm một chiều, với bối cảnh gia đình của Trần Lạc, cũng không có điều kiện ủng hộ cậu ấy học kỹ năng chiến đấu này.”
Nguỵ Tòng Linh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nhưng có một điểm rất kỳ quái, sau khi đánh bại bọn họ, Trần Lạc lại cầm điện thoại di động của một người trong đó gọi 120 rồi mới rời đi.”
Tất cả mọi người ở đây đều đã nghe nói đến chuyện này nên không có gì bất ngờ cả.
“Lúc đó Tiểu Lưu vẫn chưa hoàn toàn ngất xỉu, nên có thể mơ hồ nhìn thấy hình như cơ thể của Trần Lạc có vấn đề. Cậu ấy lúc thì chạy trốn, lúc thì ngồi xổm xuống lục soát cơ thể của bọn họ, biểu hiện vô cùng kỳ quái…”
Cục trưởng Lý ngồi trên vị trí chủ vị bỗng nhiên mở miệng, cắt ngang câu nói tiếp theo của Nguỵ Tòng Linh: “Tòng Linh, đừng úp úp mở mở nữa, nói thẳng kết luận của cô đi.”
“Cục trưởng Lý, tôi cho rằng có lẽ Trần Lạc đa nhân cách.”
Nguỵ Tòng Linh không chút do dự, nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, sau đó hầu hết mọi người đều bày ra vẻ mặt bất ngờ.
“Chỉ có như vậy mới có thể giải thích tại sao Trần Lạc lại có hai biểu hiện hoàn toàn trái ngược nhau. Nhân cách chính của cậu ấy thực sự không giết Lê Toa, nhưng nhân cách thứ hai lại làm chuyện này, cho nên biểu hiện của cậu ấy mới chân thật và vô tội như vậy, giống như mình thực sự chưa làm gì cả. Từ cục cảnh sát cho đến công việc, có lẽ cậu ấy đang bị nhân cách thứ hai kiểm soát cơ thể, sau khi nhân cách chủ của Trần Lạc thức tỉnh, phát hiện ra những người đồng nghiệp đang bị thương đó, nên cậu ấy mới chủ động gọi điện thoại cho 120, có lẽ nhân cách chính và nhân cách thứ hai đã xảy ra xung đột nên cơ thể mới xuất hiện những phản ứng dị thường đó.”
Những người có mặt ở đây đều đưa mắt nhìn nhau, không thể không nói đầu óc của Nguỵ Tòng Linh vô cùng linh hoạt, bệnh trạng hai nhân cách thực sự có thể giải thích được hành động này của Trần Lạc.
Không ít người đều gật đầu, nhưng lại cảm thấy phân tích này của cô rất có lý.