Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Sát thủ nhìn thoáng qua chiếc điện thoại di động, đúng là chiếc đã nói chuyện điện thoại với Diêu An Phúc lúc nãy, hắn đưa tay bắt máy.
“Đồng chí cảnh sát, tôi đã làm theo yêu cầu của các anh rồi, lúc nào các anh mới có thể tiến hành bắt người đây?”
Giọng nói của Diêu An Phúc hơi căng thẳng mở miệng hỏi.
“Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Nghe vậy, Diêu An Phúc lập tức sốt ruột: “Các anh đã biết đến chuyện gã mở sòng bạc và nhà máy cơ thể người rồi, tại sao vẫn chưa phải lúc?”
“Nếu cậu đã biết đến chuyện nhà máy cơ thể người, thì chắc cũng biết chúng tôi không thể tìm thấy bất cứ bằng chứng nào ở đó, để liên hệ nhà máy cơ thể người với Lý Thành Bân. Lần nào Hà Tường cũng nhận tiền mặt, sau khi nhận được tiền, gã lại chuyển cho tâm phúc của Lý Thành Bân ở một địa điểm chỉ định nào đó, nên cũng không có ghi chép giao dịch. Người chịu trách nhiệm trung gian Hà Tường lại bị bắn chết, cũng là chết không đối chứng, đám lâu la đó chỉ biết đến Hà Tường, căn bản không biết Lý Thành Bân là ai, những người được cứu ra từ nhà máy đó phần lớn đều là vay nặng lãi ở trong sòng bạc của cậu, không trả được nợ nên mới được đưa đến nhà máy cơ thể con người, bọn họ càng không biết Lý Thành Bân là ai. Cho nên bây giờ thứ chúng tôi cần chính là hợp đồng vay mượn tiền từ sòng bạc của cậu của đám người kia, còn có ghi chép về chuyển khoản của bộ phận tài chính và sổ sách của sòng bạc, như vậy mới có thể liên hệ với Lý Thành Bân.”
Nghe đến đây, Diêu An Phúc đã không còn nghi ngờ gì nữa về thân phận của sát thủ.
Bởi vì những chi tiết mà sát thủ đã nói, nếu không phải là cảnh sát phá án thì căn bản không thể nào biết được nhiều chuyện như vậy được.
Cũng chỉ cách này, cảnh sát mới có thể lấy được ghi chép về chuyển khoản của bộ phận tài chính và sổ sách của sòng bạc, định tội Lý Thành Bân.
“Bây giờ mấy thứ này đều nằm trong tay tôi, chờ đến khi các anh bắt được Lý Thành Bân, nhất định phải tính cả công lao của tôi!”
“Đương nhiên rồi, bây giờ cậu cho người đưa những thứ này đến phân cục Đông Dương giao cho Nguỵ Tòng Linh là đã có thể lập công lớn rồi.”
“Được được, tôi sẽ sai người đi làm ngay.”
Sau khi cúp máy, sát thủ nhanh chóng đi vào trong thư phòng mở máy tính ra, hắn ta đăng nhập vào một trang web không biết tên, tải xuống một chương trình gì đó để cài đặt trên máy tính.
Trần Lạc nhìn mà giống như lọt vào trong sương mù, không biết đây là thứ gì?
Sau khi chương trình được cài đặt hoàn thành, sát thủ nhanh chóng nhập vào đó vài cái, lập tức xuất hiện một đoạn đối thoại.
“Chuyển tất cả bảy mươi triệu tệ kia thành đô la.”
“Với một con số lớn như vậy, ít nhất cần ba ngày mới có thể đổi xong.”
“Không, tối muốn ngay trong hôm nay, tôi có thể bỏ thêm một chút chi phí xử lý!”
“20%.”
“Được.”
Lúc Trần Lạc nghe đến đây, hắn lập tức nhíu mày, không biết đây là thứ gì.
Nhưng khi nhìn thấy hai dãy số trong cuộc đối thoại này, trong lòng Trần Lạc bỗng nhiên chuyển động, bởi vì một trong số đó có hơi quen mắt, hình như là số điện thoại của Diêu An Phúc.
Lúc trước sát thủ đã dùng tay bấm vào số máy này, lúc nãy đối phương cũng gọi điện thoại đến đây, cho nên hắn rất có ấn tượng với dãy số này.
“Đây là nội dung tin nhắn của Diêu An Phúc?”
Sát thủ bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy.”
Trần Lạc sửng sốt một chút, hắn khó hiểu hỏi: “Làm sao cậu có thể mò được lịch sử tin nhắn của gã?”
“Trong đoạn ghi âm mà tôi gửi cho cậu ta có một con ngựa thành Troy, chỉ cần gã bấm vào đó thì nó sẽ tự động chạy trong phần mềm điện thoại, không chỉ có thể đọc được nội dung tin nhắn trong điện thoại của gã mà còn có thể giám sát được di động của gã.”
Trần Lạc ngay lập tức không nói nên lời, gã không ngờ được rằng tâm tư của sát thủ quá kín đáo, cho dù thực sự không có bất cứ sai sót nào, hắn ta lúc nào cũng dữ lại phương án dự phòng ở phía sau.
Trần Lạc nhớ lại cuộc trò chuyện trên tin nhắn điện thoại kia, trong lòng gã đột nhiên nhảy dựng lên: “Diêu An Phúc muốn trốn chạy?”
“Bây giờ Diêu An Phúc đã biết Lý Thành Bân chắc chắn sẽ giết gã, ở lại chỗ này cùng cá chết lưới rách cũng không có bất cứ lợi lộc gì với gã, hơn nữa cho dù gã tự thú với cảnh sát, hơn nữa còn đã lập công lớn, ít nhất cũng phải ở trong tù mười năm tám năm. Nhưng nếu chạy trốn, với số tiền trong tay cũng đủ để gã tiêu dao tự tại ở nước ngoài cả đời, cậu nói xem gã sẽ lựa chọn như thế nào đây?”
“Gã sẽ đổi toàn bộ tiền thành đô la Mỹ, sau đó giả vờ như đang rất hợp tác, để đánh lừa một cảnh sát giả như vậy, nhưng lại tìm cơ hội chạy trốn.”
Trần Lạc đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra.
Lúc này hắn mới phát hiện ra rằng mình đã quá xem thường Diêu An Phúc, nhìn có vẻ như gã đã bị sát thủ lừa dối đến mức chân cũng bị què, còn tưởng rằng người này đã hoàn toàn bị bắt chẹt.
Không ngờ người ta đã sớm có sự chuẩn bị, trực tiếp bỏ mặc tất cả.
Chỉ cần Diêu An Phúc chạy trốn, là có thể rời xa nơi thị phi này, mặc kệ là Lý Thành Bân hay cảnh sát đều chẳng làm gì gã được nữa.
Chẳng trách người này có thể nhận được sự tín nhiệm của Lý Thành Bân ở hội Triều Nam và phụ trách công việc ở sòng bạc, gã ta ít nhiều cũng có chút thông minh.
Một loạt hành động trước đó của sát thủ đã đưa Diêu An Phúc vào ngõ cụt.
Nhưng không ngờ Diêu An Phúc lại nhát gan như vậy, hoàn toàn không dám lấy đá chọi đá với Lý Thành Bân, lập tức khiến những kế hoạch trước đó của sát thủ hoàn toàn thất bại.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Đương nhiên là không thể để gã chạy thoát rồi.”
Sát thủ nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng cũng không thèm để ý mà là lấy điện thoại di động ra tải xuống phần mềm nghe lén kia.
Ngay sau đó, hắn ta đeo khẩu trang và đội mũ lên, tìm một chiếc kính râm gọng lớn ở trong phòng để quần áo rồi đeo lên, sau khi che kín hoàn toàn khuôn mặt, lúc này gã mới cầm súng rời khỏi phòng.
Trong khoảnh khắc hắn đóng cửa lại, một người phụ nữ cũng bước ra từ trong phòng số 1003 ở bên cạnh.
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó đều không nhịn được sửng sốt một chút.
Bởi vì cách ăn mặc của bọn họ giống hệt nhau, người phụ nữ này cũng đeo kính đen, che kín một nửa khuôn mặt, trên đầu cũng đội một chiếc mũ màu xám và đeo khẩu trang.
Mặc dù Trần Lạc không thể nhìn thấy rõ dung mạo của cô, nhưng từ dáng vẻ thướt tha yêu kiều và khí chất tao nhã có thể thấy, người phụ nữ này tuyệt đối không xấu.
Sát thủ là người thu hồi tầm mắt đầu tiên, bước nhanh đến trước cửa thang máy, nhấn thang máy xuống lầu.
Sau khi ngẩn người một chút, người phụ nữ kia cũng thu hồi tầm mắt, đi đến trước cửa thang máy chờ đợi.
Chỉ là cô lại không nhịn được nghiêng đầu đánh giá Trần Lạc ở khoảng cách gần vài lần, giống như đang muốn nhìn thấy rõ dung mạo của hắn.
Sát thủ trực tiếp phớt lờ cô ta, kiên nhẫn chờ đợi thang máy đến.
“Người phụ nữ kia đã nhận ra cậu? Cậu che mặt kín mít thế này, có lẽ cô ta không thể nhận ra được đâu nhỉ?”
Không hiểu tại sao trong lòng Trần Lạc lại có chút luống cuống, hắn còn tưởng rằng người phụ nữ này đã nhận ra thân phận tội phạm bị truy nã của mình.
“Cậu hoảng cái gì chứ? Đầu óc trước đó để đi đâu rồi? Nếu cô ta nhận ra được, có lẽ bây giờ nên trực tiếp chạy về phòng cầm điện thoại di động báo cảnh sát chứ không phải là ở đây quan sát cậu.”
Sát thủ nhàn nhàn nói ở trong đầu: “Bình tĩnh mỗi khi gặp chuyện đều sẽ có tác dụng ở bất cứ thời điểm nào, đây là một năng lực mà cậu nhất định phải bồi dưỡng thành.”
“Được rồi.”
Quả nhiên người phụ nữ kia nhìn Trần Lạc một lát rồi thu hồi tầm mắt, hình như đã mất đi hứng thú với hắn.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Trần Lạc vang lên một chút.
Sát thủ lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, lại là tin nhắn hiện ra từ phần mềm nghe lén kia.
Ánh mắt sát thủ chợt loé lên, lấy tai nghe ra cắm vào, sau khi đeo nút tai vào lỗ tai, hắn bấm vào phần mềm kia một cái, bên trong lập tức phát ra âm thanh.