Bây giờ Hoàng Hà nước dâng, chỉ lộ ra một góc của tế đàn cổ. Bạch lão quỷ kêu tôi cầm nhang đèn lư hương đi lên đó, còn lão thì chỉ ngồi ở mạn thuyền không nhúc nhích.
“Chú Bạch, chú cũng phải nói tôi biết là tôi nên làm gì chứ!”
“Lên cúng bái Hoàng Hà Nương Nương.”
“Cúng người đó để làm gì?”
“Người phụ nữ mà hôm đó cậu gặp được chính là Hoàng Hà Nương Nương, chỉ có người đó mới có thể cứu mạng cậu mà thôi.”
“Gì chứ? Hoàng Hà Nương Nương?”
Câu nói của Bạch lão quỷ khiến tôi sửng sốt cả người, khiến tôi sợ đến miệng cũng khép không nổi nữa.
Chả trách người phụ nữ đó lại không giống như người phàm, hóa ra chính là Hoàng Hà Nương Nương.
“Cậu và người đó có duyên, với lại chỉ có người đó mới cứu được cậu thôi, còn ngây ra đó làm gì, mau đi lên thắp hương đi chứ!” Bạch lão quỷ giục tôi.
Thắp hương cũng phải có bài bản, tam thần tứ quỷ.
Hoàng Hà Nương Nương là quỷ nên phải thắp bốn nén nhang. Người Trung Quốc dĩ tả vi tôn, bên trái ba nén nhang tượng trưng cho người của thiên địa, còn bốn nén tượng trưng cho quỷ.
(Dĩ tả vi tôn tức là bên trái tượng trưng cho đế tôn, thần phật)
Khi tôi cắm bốn nén nhang vào lư hương, dập đầu xuống đất bốn cái, tôi liền dựa theo đoạn tế văn của Bạch lão quỷ đưa tôi đọc một lần.
“Dịch Chính Càn Khôn, Phu Phụ Vi Nhân Luân Chi Khởi.
Thi Ca Chu Thiệu, Hôn Nhân Nại Vương Hóa Chi Nguyên.”
“Thị Dĩ, Minh Phụng Thương Thương, Bốc Kỳ Xương Vu Ngũ Thế.
Thiên Diêu Chước Chước, Ca Hảo Hợp Vu Bách Niên.
Kim Hữu Quân Tử Tạ Lan, Thế Trạch Di Phương, Tài Dự Tố Trữ……”
Đọc tới đây tôi không còn đọc tiếp nổi nữa.
Tuy tôi không phải là sinh viên đứng đầu khoa tiếng Trung, nhưng tôi đủ khả năng hiểu được đây vốn không phải là bài tế văn gì, mà nó chính là hôn thư thời cổ đại!
Tôi ra ám hiệu cho lão Bạch, rốt cuộc là lão đang bày trò gì đây, không lẽ muốn tôi cầu hôn Hoàng Hà Nương Nương sao?
“Tạ Lan, thằng nhóc nhà ngươi ngây ra đó làm gì, tiếp tục đọc đi chứ!” Thấy tôi ngừng lại, Bạch lão quỷ liền đứng ở mạn thuyền giục tôi lần nữa.
“Chú Bạch, đừng nói là chú đang nghiêm túc muốn tôi cầu hôn Hoàng Hà Nương Nương đó chứ!?”
“Nói nhảm, mạng của cậu chỉ có người đó cứu được thôi, nhưng nếu hai người không dính líu gì với nhau thì dựa vào đâu người ta giúp cậu chứ??”
“Nhưng mà, người sống nếu cưới cô dâu ma về đa phần đều phải tổn thọ đó trời ạ!!!”
“Vậy tôi hỏi cậu, cậu là muốn bị Huệ Hương hại chết, hay là muốn cưới quỷ làm vợ hả? Nếu như cậu không sợ Huệ Hương, thì bây giờ chúng ta về luôn khỏi nói nhiều!”
Nhớ lại Tạ Quảng Tài lõa lồ treo cổ mà chết, lại nghĩ đến cả nhà Trần đồ phu bị mổ bụng chết thảm, tôi lập tức cảm thấy nếu như có thể kết hôn cùng Hoàng Hà Nương Nương, cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.
Không một chút do dự, tôi liền một hơi đọc hết tờ hôn thư ngàn chữ đó.
Sau khi đọc xong, thì xảy ra một chuyện kỳ quái.
Một luồng gió lạnh không biết từ đâu thổi đến quét qua lư hương, dập tắt cả bốn nén nhang.
Đốt nhang kỵ nhất hai việc, một là dài ngắn không đều, hai là bị dập tắt giữa chừng.
Đây chính là điềm dữ, sau có nghĩa là không thành tâm, quỷ thần không nhận.
“Chú Bạch, lại là chuyện gì nữa đây?” Tôi hỏi ngay.
“Không lý nào, đúng ra thì Hoàng Hà Nương Nương trước đó có nhìn qua ngươi mà, đáng lẽ phải không có ý kiến gì mới phải chứ. Nhất định là thằng nhóc nhà người không thành tâm rồi, mau đốt nhang rồi đọc lại hôn thư lần nữa đi!”
Được thôi, tôi lại đọc thêm một lần nữa, nhưng nén nhang quỷ quái vẫn bị dập tắt.
Bạch lão quỷ cau mày suy nghĩ một lúc, rồi lão hỏi tôi có phải trong lòng còn có người con gái khác, tình cũ chưa dứt không?
Haiz, có một số chuyện tôi luôn giấu ở đáy lòng, không muốn nhắc đến.
Khi tôi học đại học từng quen một cô bạn gái, da trắng xinh đẹp khí chất tuyệt vời, mà còn là hoa khôi của khóa chúng tôi. Tôi đối với cô ấy phải nói là nặng tình, từ sau khi chia tay tôi như mất đi hứng thú với cuộc đời, vì lý do này tôi mới lăn lộn ở Quảng Châu, người không ra người, ma không ra ma.
Nhưng tình cảm dù có khắc cốt ghi tâm đến đâu cũng không thể chống chọi lại sự bào mòn của thời gian, lần này tôi trở về nhà đã rửa sạch hết cách tâm làm lại từ đầu, dường như cũng không còn nhớ đến cô ấy nữa.
Tôi không thể cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy muốn, cũng như những gì cô ấy nói khi chia tay, ở chung với tôi thật sự rất vui, nhưng nếu muốn cùng tôi kết hôn thì lại có chút nhói lòng.
Bây giờ Bạch lão quỷ hỏi tôi có phải có mối tình nào chưa chấm dứt, tôi ngẫm nghĩ rồi tháo sợi dây chuyền trên cổ vứt thẳng xuống sông Hoàng Hà. Sợi dây chuyền này là cô ấy tặng tôi nhân ngày sinh nhật, vật còn nhưng người đã đi mất, có giữ lại thì cũng chẳng làm được gì.
Sau khi vứt sợi dây, một lần nữa tôi lại cầm bức hôn thư lên đọc, ấy vậy mà lần này rất thuận lợi, nén nhang quái quỷ đó cho đến khi tàn cũng không bị dập tắt nữa.
“Đi thôi.” Đợi nhang tàn rồi Bạch lão quỷ bảo tôi quay về.
“Chú Bạch, vậy là xong chuyện rồi ư?”
“Ừm, Hoàng Hà Nương Nương đã nhận được hôn thư của cậu rồi, tiếp theo đó là phải chuẩn bị hôn lễ cho hai người thôi.”
Kết hôn cùng Hoàng Hà Nương Nương cũng xem như là phối âm hôn rồi, nhưng mà nó khác một chút so với bên họ hàng nhà tôi, bởi vì tôi là người sống mà cô ấy là quỷ. Chúng tôi thuộc dạng phối âm dương. Tôi không cần phải tìm hài cốt của cô ấy, chỉ cần lập một cái bài vị cho cô ấy là được.
Chỉ là tôi hiện giờ vẫn chưa biết họ tên của cô ấy là gì, lập bài vị thì phải viết gì lên đó bây giờ?
Bạch lão quỷ nói cái này không cần gấp, đợi chúng tôi làm lễ cưới xong thì cô ấy sẽ tự khắc tên mình lên đó….