"Cậu yên tâm đi, cô vợ ma này của cậu đạo hạnh cao thâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Đợi một thời gian sau tôi lại chuyển lời giúp cậu, rồi chọn ngày làm lại lễ cưới." Bạch lão quỷ đáp lời.
"Chú Bạch, nếu như chuyện của Huệ Hương đã qua rồi, vậy thì tôi sẽ không cần phải thành thân với Hoàng Hà Nương Nương có đúng không?" Tôi cười cười hỏi lão.
Hoàng Hà Nương Nương dù có đẹp thế nào thì vẫn là quỷ, mà còn là kiểu chỉ nhìn được mà không ăn được. Tôi hiện giờ đang nhiệt huyết tràn đầy, còn trong độ tuổi long tinh hổ mãnh, sao mà chịu được loại tội nghiệt này chứ!!!
Và rồi chỉ một câu nói của Bạch lão quỷ đã dập tắt hết tất cả, lão nói rằng phụ nữ thời xưa chỉ nói tên cho phu quân mình biết, bây giờ tôi đã biết tên cô ấy là Lâm Thùy Họa, muốn ăn vạ cũng muộn rồi. Ok, ngay cả Huệ Hương tôi còn trêu vào không nổi, chứ đừng nói là tôi có bản lĩnh trêu vào người lợi hại hơn cả Huệ Hương…
Răng cửa gãy rồi nuốt ngược vào bụng, nói chung tôi chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Nhìn thấy tôi chẳng có phản ứng gì, Bạch lão quỷ lại an ủi tôi vài câu, nói cô vợ ma này của tôi rất có bản lĩnh đó, còn đặc biệt vượng phu, tương lai bất luận tôi muốn làm gì cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Tôi trực tiếp hỏi lão một câu, chúng tôi có thể sống cuộc sống bình thường của hai vợ chồng không?
Hỏi xong là lão câm nín luôn từ đó.
Chuyện của Huệ Hương cứ vậy mà trôi qua, về sau tôi lại hỏi Bạch lão quỷ có cần phải liệm cho cô ấy lần nữa không, bởi vì xác của cô ấy vẫn còn nằm trong quan tài của con trai họ hàng tôi.
Bạch lão quỷ nói là không cần đâu, Huệ Hương trở thành lệ quỷ thì cái xác chỉ là vật ngoài thân. Mà cô ấy chưa từng làm gì nhà họ hàng tôi cả, có lẽ trong lòng cô ấy đã cho rằng đó là một chỗ đáng để ký thác.
Nghĩ lại cũng đúng, sinh thời lẻ loi hiu quạnh, sau khi chết có thể cùng người nhắm mắt chung huyệt, đây cũng xem như là bù đắp cho cô rồi…
Vụ án diệt môn tại Trần gia, cảnh sát đương nhiên không điều tra được nguyên nhân gì, nhưng vì vụ án này thật sự quá lớn, quá chấn động, với lại sau những chuyện xảy ra, có người xâu chuỗi lại những thương vong án mạng quỷ dị, đều cho rằng chính là Huệ Hương đã gây ra mọi thứ.
Lòng người hoang mang, liền xuống núi mời một đạo sĩ bắt ma về.
Vị đạo sĩ còn trẻ tuổi lắm, nhiều nhất cũng tầm ba mươi mà thôi, nhưng từ nhỏ đã là một đạo sĩ xuất gia, từ bỏ hồng trần, thành thạo sách tịch, vừa đến nơi đã trực tiếp dẫn người đi sang phần mộ của Huệ Hương để chiêu hồn vấn quả.
Khi nhìn thấy hài cốt của Huệ Hương bị đạo tặc động tay động chân, đạo sĩ thở dài một hơi, sau đó liền tìm đến nơi của Bạch lão quỷ.
Kỳ lạ là, thái độ của Bạch lão quỷ đối với đạo sĩ lại không mấy thân thiện, cứ hỏi đến chuyện của Huệ Hương là nói một hai không biết.
Đạo sĩ hòa nhã, cảm thấy không hỏi được gì cũng không miễn cưỡng, đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi anh ấy đứng lại nhìn tôi sâu xa, rồi anh hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi rồi.
Câu hỏi của anh đã khiến tôi nghĩ đến Huệ Hương từng nói về việc phùng chín năm của tôi, mặc kệ Bạch lão quỷ cứ đánh xi nhan với tôi, tôi liền trả lời anh ấy năm nay tôi hai mươi bảy tuổi.
"Ồ, năm nay là phùng chín năm sao? Phùng chín năm Diêm Vương gia sẽ lật sổ sinh tử điểm Mão ngẫu nhiên, đa tai đa nạn a. Nếu anh chịu nói tôi nghe sinh thần bát tự của anh, tôi có thể giúp anh xem thử vận thế."
"Không cần, mạng của hắn, ngươi xem không nổi." Tôi còn chưa kịp nói gì thì Bạch lão quỷ đã đứng dậy từ chối giùm tôi.
Nhưng tôi không biết động lực đến từ đâu, đã trực tiếp đưa sinh thần bát tự cho đạo sĩ đó luôn.
Đạo sĩ nghe xong liền bấm tay xem quẻ, vừa xem đến một nửa khuôn mặt anh liền biến sắc. Toát cả mồ hôi hột, dáng vẻ anh nhìn tôi tràn đầy sự bất ngờ và hoảng sợ. Muốn mở miệng nói gì đó, bất chợt anh ta loạng choạng không vững, còn phun cả ngụm máu tươi ra.
Tôi vội vàng đi đến đỡ anh dậy, ai ngờ anh ta đẩy tôi ra, vùng vẫy chạy ra ngoài cổng.
"Tạ Lan, cậu nhớ kỹ cho tôi, từ nay về sau không được tiết lộ với bất kỳ ai sinh thần bát tự của cậu." Sau khi đạo sĩ rời đi, Bạch lão quỷ đã trầm mặc nhìn tôi nói.
"Đừng hỏi gì cả, nói chung nếu như gã đạo sĩ đó về tới chết ngay thì còn đỡ, mà nếu như hôm nay hắn không chết, thì cậu sẽ phiền phức lắm đấy!"
"Gì chứ?" Tôi giật thót người, có như nào cũng không ngờ đến rằng tôi chỉ là đưa bát tự để xem quẻ thôi, vậy mà Bạch lão quỷ lại nói những câu xúi quẩy như thế.
"Tôi đã sớm nói hắn là không xem nổi mạng của cậu đâu, nếu xem thì chắc chắn sẽ chết không nghi hoặc gì."
Bất luận là Tạ Quảng Tài trá thi, Trần gia diệt môn, Hoàng Hà Nương Nương phối âm hôn, Huệ Hương đến tìm tôi giải nhân quả, tất cả những chuyện này gộp lại đều không khủng khiếp bằng câu nói của Bạch lão quỷ vừa nói với tôi có đúng không.
Cửu Long trị thủy tuy là hiếm gặp, nhưng cũng không tính là nghịch thiên cãi mệnh gì, người sinh vào buổi sớm tháng giêng đầy ra kia mà!
Tôi cứ cảm thấy Bạch lão quỷ nhất định đang có chuyện gì đó rất quan trọng đang giấu tôi. Nhưng nhà tôi mấy đời làm nông, gia thế sạch sẽ thanh bạch, mà từ nhỏ đến lớn cũng đâu có điểm gì khác biệt với mọi người đâu, trên người tôi thì có thể có bí mật gì cơ chứ?...