Tôi và Tạ Uẩn trực tiếp lao thẳng về phía trước, lần lượt xuyên qua từng đồi cát, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của long khôi. Cát bay mù mịt tối tăm, không nhìn rõ phương hướng. “Lâm tướng quân bây giờ ra sao rồi?” Tạ Uẩn hỏi. “Vẫn như cũ thôi.” Tôi nói. “Cô ấy hẳn đã mệt mỏi lắm rồi, đợi cô ấy nghỉ ngơi dưỡng sức xong, nhất định sẽ quay lại.” “Tạ Uẩn, tương lai có lẽ con sẽ chịu đựng gánh nặng còn nhiều hơn cả cô ấy.” Thọ nguyên Từ Phúc không còn lại bao nhiêu,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.