Nghe Khương Tuyết Dương cũng nhắc đến cửu tinh tề tựu, tôi lại càng hiếu kỳ về việc này hơn, đang mong cô ấy sẽ nói thêm, ai ngờ cô chả nói gì nữa. Cô ấy không nói, tôi cũng ngại hỏi. Qua một lúc cô ta đưa tay lên bấm quẻ, nhìn tôi nói: “Toàn bộ âm binh đều rút lui hết rồi, giờ cậu về nhà được rồi đó, tôi cũng nên đi đây.” “Một lần nữa, cám ơn cô rất nhiều.” Tôi trả lời. “Phúc sinh vô lượng thiên tôn, tương phùng ắt là có duyên.” Người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.