Vừa hay trong viện có một toà đình đài, tôi liền bế cô ấy tới chỗ đình đài đó, rồi đặt cô ấy ngồi xuống. “Đợi tôi ở đây.” Tôi nói. “Tạ tiên sinh không cần vì tôi mà làm thế.” Phật Gia nhìn tôi đầy lo lắng nói. “Yên tâm đi, tôi sẽ không có chuyện gì.” Nói rồi, tôi rút ra thanh kiếm pháp sư trai trám mang trên lưng, sải bước lớn về phía Chương Phàm. Mao Sơn phái có thể nhẫn nhịn tôi tới giờ phút này, chẳng qua là vì sau lưng tôi có Khương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.