Khương Tuyết Dương một thân đạo bào trắng như trăng, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. “Tạ Lan, là vi sư đến muộn rồi.” Khương Tuyết Dương nhìn vết thương trên ngực tôi, lộ ra sự đau lòng. Thật lòng mà nói, sau khi nghe đệ tử Mao Sơn phái nói Chương Nhược Hư đã đi đến núi Chung Nam, tôi không còn hy vọng rằng cô ấy sẽ có thể đến đây. Bây giờ thấy cô ấy ngay trước mắt, lòng tôi cảm xúc lẫn lộn. “Sư phụ à, cô đến không muộn một chút nào đâu.” Tôi nói....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.