Nghe ông tự xưng là người của Âm Ti, tôi chợt nhớ lại chuyện Hoàng Hà thủy vực của Hoàng Hà Nương Nương, bên phía Âm Ti cũng có nhúng tay vào. Không lẽ ông ta cũng vì Thùy Họa mà đến tìm tôi?
Nhưng cũng không phải chứ, sự tồn tại của Hoàng Hà Nương Nương đến cả Thiên Đạo cũng âm thầm chấp nhận rồi cơ mà, hơn nữa Hoàng Hà lệnh cũng đâu có ở trong tay của cô ấy đâu.
“Thế ngươi đến đây làm gì?” Tôi hỏi tiếp.
“Tôi đến để tìm cậu.” Người đàn ông áo đen đáp.
“Tìm tôi?”
"Tôi biết cậu là đồ đệ của Bạch Hà Sầu, tôi chỉ muốn cậu chuyển lời giúp tôi. Trốn được mùng một không trốn qua mười lăm, năm xưa hắn đến chỗ tôi mượn đi một món đồ, tiết Hạ Nguyên năm nay hắn nhất định phải trả nó lại cho tôi."
"Ngươi tên gì mới được, không nói thì chuyển bằng cách nào?" Tôi hỏi lại.
"Cậu không cần biết tên tôi, cậu chỉ cần nói với Bạch Hà Sầu rằng Tuần Dương Phán Quan năm xưa đến tìm hắn là được."
Tuần Dương Phán Quan?
Đây là chức vụ gì nữa, tôi chỉ nghe qua Âm Ti có tứ đại Phán Quan, chính là: Thường Thiện Ti Ngụy Chinh, Phạt Ác Ti Chung Quỳ, Sát Tra Ti Lục Chi Đạo, âm Luật Ti Thôi Ngọc.
Còn Tuần Dương Phán Quan thì quả là lần đầu nghe đến thật, nhưng tôi cũng chẳng hỏi thêm gì nhiều, chỉ nói sẽ giúp hắn chuyển lời rồi thôi.
Nghe tôi đồng ý chuyển lời, người đàn ông đó liền quay đầu rời đi.
Đi được tầm bảy, tám bước, đột nhiên hắn lại quay đầu hỏi tôi: "Xác của Huệ Hương là do cậu vớt sao?"
Nghe hắn nhắc đến chuyện của Huệ Hương, tim tôi muốn ngừng đập ngay tại đó. Thầm nghĩ rằng, không lẽ chuyện của Huệ Hương vẫn chưa kết thúc sao?
"Chính là tôi vớt, làm sao?" Tôi hỏi.
"Lúc tôi ở Thành Chết Oan thẩm án của cô ấy, có nghe nhắc đến cậu."
Nói xong câu nói không đầu không đuôi, hắn ta lại sải bước rời đi, lần này hắn không còn quay đầu lại nữa.
Tôi đã thức cả đêm rồi, vốn là muốn về ngủ một giấc thật ngon lành, nhưng thằng cha áo đen đó xuất hiện cùng với những câu nói đó khiến tôi hết ngủ mẹ nớ luôn rồi, tôi vội vàng rút điện thoại ra gọi cho Bạch lão quỷ.
Trước khi lão Bạch đi đã dặn dò tôi rằng, ngoại trừ chuyện trọng đại như liên quan đến sinh tử nguy cấp, bằng không thì đừng liên lạc cho lão. Bây giờ tuy không phải là chuyện gì trọng đại, nhưng nếu tôi không hỏi rõ sự tình, tôi sợ bản thân mình sẽ chết ngộp mất.
Điện thoại vừa reo đã có người bắt máy.
“Tạ Lan, xảy ra chuyện gì rồi sao?” Bạch lão quỷ gấp gáp hỏi tôi.
Bao lâu không gặp, nghe được giọng lão thêm lần nữa, tôi thấy thân thiết vô cùng, nhất là khi giọng điệu quan tâm của lão, khiến tôi cảm động lắm.
Nhưng bây giờ không phải là lúc ôn lại chuyện cũ đâu, trước mắt phải kể cho lão nghe chuyện của người áo đen lúc này mới được.
“Toang rầu, lần này tôi ra ngoài chính là vì muốn tránh gió đầu của người đó, không ngờ hắn lại tìm được cậu, lần này rắc rối to rồi.” Bạch lão quỷ trả lời.
“Chú Bạch, không phải chú nói ra ngoài chỉ để tránh Trần quán chủ thôi sao?”
“Phi, cái lão già mặt dày đó cũng xứng để ta tránh sao? Đạo sĩ kinh tài diễm tuyệt là thiên tài của môn đạo không xuất trần, gã mặt dày đó sống nhàn rỗi gần cả thế kỷ, có khác gì bao cỏ đâu, ở phủ Thiên Sư còn xếp không được một số nữa là.”
“... Được thôi, chú Bạch, vậy chú kể tôi nghe lai lịch của vị Tuần Dương Phán Quan kia đi? Năm xưa chú lấy gì của người ta vậy?”
“Haiz, chuyện này nói ra thì dài lắm. Chắc bây giờ cậu cũng đã biết việc cậu trộm mạng để sống rồi đúng không? Chuyện của hắn có liên quan đến việc trộm mạng của cậu đấy.”
Những lời nói nửa vời như vậy chính là tác phong của Bạch lão quỷ, lão muốn tôi khoan hãy hỏi về vấn đề này, đợi lão quay về sẽ trần thuật với tôi mọi chuyện.
Lúc chưa gác máy, lão còn đặc biệt dặn dò tôi, bảo tôi nới nới hôn sự giữa tôi và Thùy Họa trước, nhất định không được phối âm hôn dưới mắt của Tuần Dương Phán Quan.
Tôi hỏi lão lý do vì sao, lão nói cái mà Tuần Dương Phán Quan tra xét chính là Thiên Đạo nhân luân, việc tôi và Thùy Hoa phối âm hôn là phạm dương kỵ cũng là phạm phải luật pháp Âm Ti.
Nếu như để hắn tra được sẽ rất phiền phức, nói không chừng cả hai chúng tôi đều bị bắt đến thành Chết Oan.
Sau cuộc gọi này tôi bực bội vô cùng, không chỉ không được giải đáp thắc mắc, ngược lại còn thấy mơ hồ hơn nữa rồi.
Làm sao mà lại dính líu đến việc trộm mạng nữa chứ? Từ lúc biết được thân thế của Hoàng Hà Nương Nương, trong lòng tôi chỉ muốn mau chóng cưới cô ấy về để yêu thương và bù đắp cho cô ấy nhiều hơn. Ai ngờ đâu việc tốt hay bị dày vò, đi được nửa đường lại lòi ra một vị Tuần Dương Phán Quan cơ chứ…