Tôi đứng dậy được là nhờ dựa vào niềm tin của mình với Ma Đạo, không phải dựa vào cơ thể tàn tạ này của bản thân. Đứng lên là một thái độ, là một sự kính trọng đối với thanh kiếm. Kiếm, chủ của trăm binh lính. Đối với những kiếm khách tuyệt thế võ lâm, kiếm còn người còn, kiếm mất thì người cũng vong. Chỉ khi tôi đứng lên được, thì tôi mới có thể chỉ huy kiếm hải. Thấy tôi đứng lên trong chật vật, Ngạo Mạn Ma tôn bật cười khanh khách. "Thật đáng thương làm sao, không thể tưởng được
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.