Lúc tôi rời đi, trên bầu trời Quy Khư lấp lánh đầy sao. Trong đêm thanh vắng, nếu dùng trái tim cảm nhận còn có thể nghe thấy tiếng khóc mơ hồ trong gió, mảnh đất đã trải qua bao đau thương tàn phá, không biết khi nào nỗi đau mới có thể nguôi ngoai. Tôi ngự kiếm bay thẳng lên trởi, không hề ngoảnh lại. Vũ trụ hư không rộng lớn bao la, tôi cũng không biết mình đã bay được bao lâu. Mãi cho đến khi nhìn thấy tinh hà trên đầu, ngước thấy đội quân Thâm Uyên đông như kiến
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.