“Vương Phương tội nghiệp lắm, đám cưới lần này là bị người ta gạt đó. Trước khi Vương Phương gả qua bên Bạch Sa Khẩu, cô có từng nói với họ chuyện của đứa bé, lúc đó trong nhà chẳng ai phản đối gì cả, nếu không thì Vương Phương sẽ không gả sang đó đâu.” Cậu ấy cất lời.
“Chuyện của Vương Phương người nhà cô ấy có hay biết không?”
“Tám phần là biết rồi chứ, sính lễ còn để đó kia mà, thời đại bây giờ đám cưới không dưới hai mươi vạn, mà cha của Vương Phương chỉ lấy của người ta ba vạn sáu thôi.”
“Anh không cần phải cám ơn tôi, tôi và cô ấy là bạn học từ khi còn nhỏ cho đến trung học, haiz, những cô gái lương thiện luôn luôn số khổ mà, đứa bé trong bụng của Vương Phương thật ra tôi cũng biết là của ai.”
“Của ai cơ?”
“Là của chồng trước, anh ấy là lính cứu hỏa, đã hy sinh rồi.”
“Nói như vậy thì đứa bé trong bụng của cô ấy vốn dĩ không phải là nghiệt chủng?”
“Đời sau của anh hùng thì làm sao là nghiệt chủng được? Lúc cô ấy gả cho chồng trước của cổ, gia đình không đồng ý, bởi vì nhà của anh ta nghèo, một đồng sính lễ cũng không đưa ra được. Vương Phương lâu năm không về nhà, cũng chính là vì đau lòng quá độ.”
“Bên nhà chồng ở Bạch Sa Khẩu có biết cô ấy đã một đời chồng không?”
“Có thể là biết, chỉ là họ không nói ra thôi, cưới một cô gái đã qua một đời chồng là chuyện rất xấu hổ. Sau khi Vương Phương xảy ra chuyện, gia đình bên Bạch Sa Khẩu đã âm thầm nhét cho lão Vương một cục tiền cơ mà.”
Chuyện của Vương Phương tôi nghĩ thần bà cũng hay biết, bởi vì bà từng nói Vương Phương xem đứa bé còn quan trọng hơn cả tính mạng của cô. Lý do bà ta chuồn sớm như vậy, chính là vì biết nếu như Vương Phương lên bờ thì sẽ gây ra động tĩnh lớn như nào.
Tôi rời thôn Tiểu Vương đi đến Bạch Sa Khẩu, nhà chồng của Vương Phương có đáng hận cách mấy thì chung quy vẫn là những sinh mạng còn sống sờ sờ, tử đảo có oan ức đến mấy thì cũng chỉ là dị loại mà thôi.
Người chồng hiện tại của Vương Phương là một người đàn ông có thân hình không cao quá năm thước với khuôn mặt đầy nếp nhăn và thô thiển.
Nhìn thấy diện mạo của hắn, tôi càng tin vào lời nói của cậu thanh niên kia, nếu không phải hắn đồng ý nuôi dưỡng đứa bé, thì dù thế nào Vương Phương cũng sẽ không lựa chọn người như vậy làm chồng.
Cô nhi quả phụ không dễ dàng gì, muốn tìm một người bạn đời thật thà, nhưng lại không biết người thật thà khó tìm đến mức nào.
“Tao nhận ra mày, mày muốn vớt xác của con tiện nhân đó chứ gì, tao nói cho mày biết, con tiện nhân đó không có liên quan gì đến gia đình nhà tao nữa!” Người đàn ông đó không nói lời nào, mà người lên tiếng chính là mẹ chồng của cô ấy, bà ta nhìn tôi với ánh mắt cay độc.
“Các người biết đứa con trong bụng Vương Phương là của ai đúng không?” Tôi hỏi.
“Không biết gì hết.” Bà ta trả lời.
“Vậy còn anh thì sao?” Tôi quay đầu nhìn người đàn ông đó chằm chặp rồi hỏi.
Ban đầu hắn ta còn có gan đối mặt với tôi, dần dần hắn như chột dạ cúi thấp đầu xuống, ngay lúc hắn ta tính mở miệng nói gì thì bà điên đó bưng thau nước trên tay hất thẳng lên người tôi.
Bà ta vừa động tay, theo sau đó chồng bà ta cũng đứng dậy cầm xẻng, phẫn nộ nhìn tôi.
Và rồi, trong sân tiến vào một vài người trong thôn, trên mặt họ đều không mấy thiện cảm cho lắm.
Thấy vậy, tôi liền chuyện tử đảo lên bờ cũng chả buồn nói, trực tiếp quay đầu rời khỏi Bạch Sa Khẩu. Vì cho dù tôi có nói cũng chả ai tin tôi, không chừng còn bị đập cho một trận nữa.
Tôi nghĩ Vương Phương sinh thời chắc hẳn thất vọng tột cùng đối với thế nhân, cho nên cô thà nhảy sông tự vẫn, cũng không nguyện ý giải thích nửa lời.
Mà sau khi cô chết, mọi sự chịu đựng của cô đều hóa thành oán khí, cuối cùng biến thành thi sát.
………
Đêm hôm nay, tôi lại đi đến cổ tế đài.
Cho đến khi tử đảo lên bờ, tôi chắc chắn sẽ không tài nào ngủ được, chỉ là không biết Vương Phương muốn tôi đợi bao lâu nữa thôi.
Ngủ không được thì muốn tìm người nói chuyện, mà Thùy Họa thì chưa xuất quan, tôi chỉ đành đến đây nhìn tượng thần của cô ấy mà thôi.
Mùa này đã không còn ếch kêu nữa, côn trùng cũng chỉ còn sót lại tiếng của loài dế. Tính thời gian thì lũ mùa thu cũng sắp đến rồi nhỉ?
Hôm nay gió lớn thật, gió Tây thổi từ Bạch Sa Khẩu qua hướng của tôi.
Cuối cùng, trong gió cũng thoang thoảng mùi máu tanh.
Lúc đó tôi biết, Vương Phương đã lên bờ rồi…
Sáng ngày hôm sau, một vụ án kinh thiên động địa được truyền miệng từ hai bên bờ sông Hoàng Hà.
Tin tức lan truyền đầu tiên đến từ khu Bạch Sa Khẩu, mười bốn người trong gia tộc họ Lưu đã bị giết sạch trong đêm hôm qua.
Lưu gia này chính là nhà chồng của Vương Phương, ngoại trừ Lưu gia bị diệt môn, Bạch Sa Khẩu còn có thôn phụ bảy người, bà lão ba người, thanh niên làm nông hai người cũng chết thảm.
Nguyên nhân chết của mỗi người không ai giống ai, cắt lưỡi, móc mắt, khứa bụng, thất khiếu bị phong, kinh hãi, nhảy sông đuối nước, sẩy thai mất máu đủ thể loại…
Vụ án đẫm máu tại Hoàng Hà bên này chưa kịp nguôi ngoai, thì thôn Tiểu Vương ở đối diện sông cũng xảy ra thảm kịch nhân gian.
Tất cả những người thân thích từ ruột thịt cho đến dòng họ, dựa theo quy tắc tang lễ của cô ta, chỉ cần là người có phần góp mặt, thì cho dù là hàng xóm cũng sẽ bị giết hết sạch.
Ngay cả ông lão mai mối cho cô và người chồng hiện giờ cũng nhảy sông tự vẫn theo.
Chuyện tử đảo lên bờ lần này, ý kiến của phía Chính phủ với người dân lại đồng nhất đến bất ngờ, chính bởi vì tất cả không có nổi ý kiến gì sất. Người biết chân tướng thì giả câm giả điếc, kẻ không hay sự cũng vĩnh viễn chìm trong mơ hồ. Có điều, thế hệ của chúng tôi e là sẽ bị đoạn ký ức máu me này ám ảnh cả đời.