Mục lục
Cửu Long Kéo Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đó tôi và Bạch lão quỷ ông nhìn tôi, tôi nhìn lại ông, không ai nói gì.

“E hèm, Tạ Lan bát tự của cậu cứng, cậu lấy đi.”

“Hờ hờ.” Tôi nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Dụ tôi xuống nước thì cũng thôi đi, bây giờ còn lừa tôi đi cắt tóc của người chết, da mặt của lão già này không phải dày theo kiểu bình thường đâu!

“Hai nghìn?”

“Hờ hờ.” Tôi tiếp tục cười lạnh.

“Năm nghìn. Không nhiều hơn được nữa nha, chuyện ngày hôm nay đáng lẽ phải dính líu đến kiện tụng đó, tôi trả năm nghìn mà cậu còn chê thì ngày mai bắt vé xe đi về Quảng Châu đi.”

Câu nói thấm thía của Bạch lão quỷ như bổ thêm nhát dao vào người tôi vậy, sau đó tôi không còn cười nữa. Nhưng mà năm nghìn quả thật là không ít, thường thì tôi làm công một năm tại Quảng Châu cũng không để dành được đến năm nghìn.

Thế là tôi liền cắt một lọn tóc của Huệ Hương xuống, sau đó bỏ vào túi, Bạch lão quỷ chèo chiếc thuyền nát vào bờ, giao cho dân làng ở độ mười thước an táng.

Chuyến này thuận lợi phết đó chứ, vừa nhận được tiền vừa luyện được gan, chỉ có cái là tôi phải giữ lọn tóc của Huệ Hương 7749 ngày mới được đốt nó đi. Dân gian hay gọi đó là “Đoạn thất”, chính là người sau khi chết 7749 ngày mới có thể cắt đứt liên lạc với nhân gian, trước khoảng thời gian này tuyệt đối không được làm điều gì bất kính với người đã khuất.

Từ sau vụ tôi vớt xác của Huệ Hương, Bạch lão quỷ như ăn chắc tôi vậy, những ngày tháng tới cứ mỗi khi có mối làm ăn thì lại bảo tôi xuống nước. Mà tôi thì y như rằng giống như lời lão nói, sinh ra là để ăn chén cơm này vậy đó, làm qua tay vài lần, rồi không còn cấm kỵ gì nữa, chỉ xem bản thân mình là một người bốc vác thôi.

Vớt xác thật sự kiếm được rất nhiều tiền, dựa theo tiết tấu bây giờ, tôi chỉ cần làm đủ bốn mùa nước lũ của Hoàng Hà thì chắc có thể để dành đủ tiền cưới vợ rồi á. Đến lúc đó lại làm thêm một năm mua chiếc xe hơi nhỏ, sống những ngày tháng không quá cơ cực là được.

Trẻ người lại hay quên, tôi chỉ lo vớt xác kiếm tiền, hoàn toàn không nhớ gì đến chuyện của Huệ Hương.

Mãi cho đến khi tôi tham gia vào một hôn lễ đặc biệt, tôi mới biết được chuyện của Huệ Hương không đơn giản như thế, cái này phải kể từ lúc tôi tham gia hôn lễ kì lạ đó…

Vùng quê ác tục rất nhiều, phối âm hôn chính là một trong những tục lệ đó. Họ hàng nhà tôi có con trai mười sáu tuổi đã chết, gia đình sợ hắn sẽ cô đơn, cho nên đã phối cho hắn một mối âm hôn.

m hôn cũng là cưới, thế nên từ sớm nhà tôi đã nhận được thiệp mời dự.

Cha mẹ tôi sợ xui xẻo nên không muốn đi, anh tôi thì phải ở nhà dưỡng thai cho chị dâu càng không thể đi được, cuối cùng chỉ còn sót lại mình tôi.

Haiz, đi thì đi, xem như là biết thêm nhiều kiến thức, cho nên tôi báo với Bạch lão quỷ một tiếng, bảo rằng mình đi tham gia hôn lễ.

Quá trình hôn lễ diễn ra thì không có gì để nói, chỉ toàn giấy tiền một màu, khúc quan trọng chính là lúc hợp cốt táng, bởi vì khi hợp cốt phải có người xem lễ.

Chú rể đã chết được nửa năm, thi thể đang trong quá trình phân hủy trầm trọng, mùi hôi thối xộc lên nồng nặc.

Cô dâu dường như vừa mới chết không lâu, ngoại trừ mặt mày sưng húp nhìn không rõ là ai, thì những thứ còn lại vẫn còn nguyên vẹn, nghe nói thi thể nữ này là do họ hàng tôi tốn hơn năm vạn để mua lại từ tên đạo mộ.

Nói thật, tôi rất khâm phục sức chịu chi này của họ, càng khâm phục những người dám làm nghề này. Thiện ác ắt sẽ có quả báo, thiên đạo ắt sẽ có luân hồi, đào mộ cướp xác ắt sẽ bị trời trừng phạt.

Gan tôi lớn, lúc xem lễ hợp cốt tôi đứng cũng gần phía trên, khó tránh khỏi sẽ nhìn thấy thi thể nữ đó vài lần.

Cũng chính vì nhìn được vài lần, đã khiến tôi nhìn ra một vấn đề rất lớn: Phần đầu bên trái của cô ấy đã bị mất một lọn tóc.

Khi ấy đột nhiên tôi lại trở nên thông minh lạ thường, bởi vì ngày hôm đó khi tôi vớt xác của Huệ Hương, lọn tóc bị cắt cũng ở phía đầu bên trái!

Đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà ban đầu tôi muốn tự an ủi mình, nhưng đến khi tôi nhìn xuống cổ của thi thể có một nốt ruồi son, thì tôi không muốn tự lừa dối bản thân mình nữa.

thi thể nữ này không ai khác ngoài Huệ Hương cả!

Thời gian chỉ vừa qua một tháng, tuyệt đối chưa đến thời hạn đoạn thất được.

Cô ấy vốn chết đuối bất đắc kỳ tử, sau khi chết còn bị đào mộ đem bán cho người ta đi phối âm hôn, trước không nói đến cô ấy đồng ý hay không, đến danh tính bát tự đều bị tên đạo mộ đó làm giả, cục tức này làm sao mà nguôi được?

Huệ Hương là cô gái ngốc không giả, nhưng cô ấy bị vậy là do tâm tính đã chịu sự kích động, chứ không phải bẩm sinh hồn phách không toàn vẹn. Cơ thể chỉ là vật chứa của linh hồn, sau khi chết nhất định sẽ khôi phục thần trí đó.

Sau khi nhận ra thi thể nữ đó là Huệ Hương, tôi cũng không còn tâm trạng ở lại mừng rượu, biện lý do nói nhà có việc nên đã xách chiếc xe đạp điện chạy về tìm Bạch lão quỷ.

“Gì chứ? Cậu nói Huệ Hương bị người ta đem đi phối âm hôn à?”

Bạch lão quỷ đang uống trà, nghe tôi nói xong xém chút nữa là sặc lên tới óc.

“Chú Bạch, có khi nào cô ấy sẽ đến tìm tôi không?”

“Nói thế không phải thừa lắm sao! Oan có đầu nợ có chủ, người cột dây đỏ lập khế chính là cậu, xác của cô ấy đương nhiên là do cậu chiếu cố rồi, bây giờ còn xảy ra chuyện như thế, không tìm cậu thì còn tìm ai chứ?” Nói xong lão còn lầm bầm chèn thêm một câu, “Cũng may, người cắt tóc lúc đó không phải là tôi.”

Không ngờ Bạch lão quỷ trong lúc dầu sôi lửa bỏng mà còn nói bóng gió như vậy, tức đến tôi muốn xắn tay áo đấm cho lão một phát.

“Vị thanh niên này khoan hãy kích động, dù cho cô ấy đến tìm cậu thì cậu cũng sẽ không sao đâu.”

“Tại sao?” Tôi cố kiềm cơn giận xuống hỏi lão.

“Thiên cơ bất khả lộ, tới chừng đó thì cậu sẽ biết thôi.” Lão ra vẻ thần bí đáp lời tôi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK