Mục lục
Cửu Long Kéo Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi hỏi Bạch lão quỷ, Hoàng Hà Nương Nương từ chối hôn sự của Vương gia, có khi nào đã chọc giận Trần quán chủ rồi không? Tuy chuyện này người ra mặt chính là Vương gia, nhưng người cô ấy đắc tội lại là Trần quán chủ, lão già đó muốn đối phó với Hoàng Hà Nương Nương thì đủ thứ biện pháp để làm.

“Cái này thì cậu không cần lo, trước lễ Hạ Nguyên đến, thì lão mặt dày đó sẽ không hạ thủ với vợ cậu đâu.” Bạch lão quỷ đáp.

“Sao vậy?” Tôi lại hỏi.

“Cậu có biết lễ Hạ Nguyên là ngày gì không?”

“Không phải là ngày Thủy quan đại ách sao?”

(Thủy quan đại ách: Thủy quan đại đế, được thờ ở bên trái, là vị thần giúp người giải trừ tai ương.)

Đạo gia có ba ngày lễ, Thượng Nguyên thiên quan tứ phúc, Trung Nguyên địa quan miễn tội, Hạ Nguyên thủy quan đại ách, tiết Hạ nguyên này chính là ngày giải trừ tai ương.

“Đúng vậy, ban đầu vị đạo sĩ kia đúc tạo đầu rồng hoàng kim để bình định oán khí, chính là vào tiết Hạ Nguyên này. Cho nên khi mà chưa đến tiết Hạ Nguyên, lão già mặt dày đó sẽ không trở mặt với vợ cậu đâu, bởi vì lão ta còn phải nhờ cậy vào cô ấy nữa.”

“Chú Bạch, ý của chú là, không lẽ tiết Hạ Nguyên năm nay, đàm Cửu Long sẽ xảy ra biến cố lớn?”

“Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, bất luận tôi có đi lấp mắt sông hay không thì kết quả vẫn như thế. Lúc đầu vị đạo sĩ đó trồng xuống nghiệt nhân, bây giờ đã qua hàng trăm năm, đã đến lúc phải nhận ác quả rồi.”

Ngữ khí của lão Bạch mang theo cảm xúc thương hại, tựa hồ như đã dự đoán được tương lai sẽ phát sinh ra chuyện khủng khiếp gì. Tôi hỏi lão là sẽ có ác quả như thế nào, lão lại không thèm nói cho tôi nghe nữa.

Vài ngày sau, Vương gia lại đến tìm lão.

Lần này ngoại trừ tên họ Vương, phía sau còn có bốn bà lão kỳ quái khiêng một cái kiệu mềm.

(Kiệu mềm là dạng kiểu phi tần hồi xưa hay sử dụng để di chuyển trong cung)

Bốn bà lão búi kiểu tóc gọn gàng tỉ mỉ, trên người mặc bộ sườn xám màu khói, chân mang đôi dép vải bố, nhìn cách ăn mặc hơi có mùi vị thời dân quốc.

Kiệu mềm nạm kim khắc ngọc vô cùng tinh tế. Các phụ kiện treo trên rèm cửa là ngọc phỉ thúy màu xanh lá của hoàng gia chính gốc, những viên ngọc phát ra âm thanh tinh tinh tang tang theo từng bước đi của các bà lão, nghe vui tai lắm.

Sau này chúng tôi cũng biết được tên của hắn, hắn tên là Vương Hán Sinh, là gia chủ đương thời của Vương gia.

Bạch lão quỷ vừa thấy hắn là cau mày nhăn mặt, cho đến khi lão nhìn thấy cái kiệu mềm cùng với các bà lão phía sau, trong phút chốc liền thay đổi sắc mặt, lộ ra dáng vẻ rất cung kính.

Tiếp xúc với lão Bạch bao lâu nay, trong lòng tôi lão đã sớm không còn là người vớt xác dị hợm kia nữa, mà phải nói lão là một trưởng giả thần bí bản lĩnh vô cùng.

Trước đây Bạch lão quỷ chịu sự áp chế của tên mặt sẹo chẳng qua là gặp kịch làm trò thôi, mục đích chính là vì không muốn nhận mối làm ăn của tên họ Vương kia. Nhưng nếu thật sự muốn đấu, người như lão Bạch dùng khỉ nước giết không biết bao nhiêu ác linh kia, tuyệt đối không phải dễ dàng bị tên mặt sẹo ức hiếp vậy đâu.

Nhìn Bạch lão quỷ lộ ra vẻ mặt cung kính khiến tôi cũng giật cả mình, cho dù là khi Trần quán chủ đến thì lão cũng không đến mức như này. Cho nên tôi rất hiếu kỳ thân phận của người trong kiệu. Ngẫm nghĩ, không biết tên họ Vương lần này lại mời thần thánh phương nào đến để thuyết phục.

“Vương Hán Sinh, ngươi quả thật rất xem trọng Bạch lão quỷ ta đấy.” lão Bạch trước là bất mãn một câu với Vương Hán Sinh, rồi xoay người đi đến trước kiệu mềm, cúi người thưa lời: “Phật gia thân phận cao quý, Bạch lão quỷ không thể nghênh đón từ xa, có chỗ thất lễ, xin người lượng thứ.”

“Nhà họ Vương ta có cầu với ngươi, theo lý phải đến cửa thăm hỏi. Không mời mà đến, người phải cáo tội là ta mới phải.” Một giọng nói dịu dàng truyền ra từ trong kiệu.

Cái danh xưng Phật gia mà dùng trên người của phụ nữ, tôi chỉ biết đến Từ Hy Thái Hậu thời nhà Thanh thôi, sự hiếu kỳ của tôi đối với người trong kiệu càng tăng lên mãnh liệt.

Giọng nói của người phụ nữ vừa dứt, hai bà lão đằng trước liền đưa tay vén rèm cửa phỉ thúy sang hai bên, tôi tất nhiên là đưa mắt không rời nhìn vào bên trong kiệu xem rốt cuộc là ai.

Người đang ngồi trong kiệu là một cô gái trẻ, nhìn thì chẳng quá hai mươi tuổi đâu.

Là da trắng tựa như một món đồ sứ tinh tế, trên người mặc bộ Hán phục cổ điển còn có vài phần phong cách, đôi tay gấp lại ở phía trước, yên tĩnh như một bức họa thời xưa.

Chỉ tiếc là tôi không nhìn thấy được đôi mắt của cô ấy, bởi vì đã có một sợi vải che mất đi đôi mắt đó rồi.

“Cô ấy là ai?” Tôi hỏi nhỏ Bạch lão quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK