Trong phòng, nến đỏ sáng trưng. Tôi cởi từng khoảnh giáp cho Thùy Họa, đầu ngón tay tôi dịu dàng và trìu mến không thôi. Tử Thần cũng có khoảnh khắc dịu dàng. Sau khi cởi bỏ bộ trọng khải, Thùy Họa chỉ mặc một thân váy trắng như tuyết, không để tôi làm gì tiếp nữa, quay người nhìn tôi nhẹ giọng nói: “Tạ Lan, em không còn dung nhan như trước nữa rồi.” Đúng thật là Thùy Họa đã không còn như xưa, tôi nhớ lần đầu tiên gặp cô ấy, tóc đen hồng y, mắt sáng răng trắng, cười tươi như
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.