Nghe Bạch lão quỷ nói thế, tim tôi cũng theo đó mà muốn vọt lên tới não. Không còn nghi ngờ gì nữa, trong tay Trần quán chủ nhất định là vật vô cùng quan trọng đối với Hoàng Hà Nương Nương.
"Chú Bạch, trong tay lão là cái gì thế!?"
"Hoàng Hà lệnh, đó là mặt Hoàng Hà lệnh thứ tám!" Bạch lão quỷ với vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
Trong truyền thuyết, Hoàng Hà lệnh được Hoàng Hà Đại Vương sử dụng trong việc điều binh di tướng, cai quản quyền thế tại sông Hoàng Hà. Nếu không có Hoàng Hà lệnh, thì họ chỉ được xem là những con tinh quái ở Hoàng Hà mà thôi. Chỉ khi có Hoàng Hà lệnh trong tay, mới có thể được xưng danh thần minh.
Ngàn vạn lần không ngờ Trần quán chủ vì muốn giúp Vương gia đón dâu, đến cả Hoàng Hà lệnh cũng chịu bỏ ra làm sính lễ luôn mới ghê.
Đối với Hoàng Hà Nương Nương mà nói, Hoàng Hà lệnh chính là món hời không thể nào chối từ.
Chỉ cần có được Hoàng Hà lệnh, cô ấy sẽ là Hoàng Hà Đại Vương, một bước thành thần.
"Chú Bạch, Trần quán chủ sao lại có Hoàng Hà lệnh kia chứ?" Tôi sốt ruột hỏi.
"Năm xưa vị đạo sĩ đó truyền lại, việc này chắc chắn có liên quan đến trận hồng thủy hơn một trăm năm về trước."
"Nhưng mà, trận hồng thủy khi xưa không phải là do Cửu Long phẫn nộ sao, rồi giờ sao lại liên quan đến Hoàng Hà nữa!!!"
“Phẫn nộ con mẹ gì chứ, trận hồng thủy đó là do tám vị Hoàng Hà Đại Vương liên thủ gây ra đó.”
Khi Bạch lão quỷ kể tôi nghe về lai lịch của đàm Cửu Long, lão đâu có nhắc đến Hoàng Hà Đại Vương gì đâu, bây giờ thình lình tòi ra trận hồng thủy là do tám vị Hoàng Hà Đại Vương gây nên, nghe xong muốn say xẩm mặt mày luôn đó trời, không biết trong bụng lão còn chứa bao nhiêu bí mật nữa đây.
Chỉ tiếc bây giờ không phải lúc kể chuyện bé nghe, bởi vì tôi nhìn thấy mặt nước phía bên cổ tế đài đột nhiên có động tĩnh…
Hoàng Hà mùa hạ, ếch và côn trùng kêu trong dòng bất tận.
Sau đó chính là một làn sương trắng từ dưới sông trỗi dậy, toàn bộ âm thanh bỗng chốc im bặt không còn động tĩnh gì.
Làn sương trắng này ban đầu rất rời rạc, phủ trên mặt sông Hoàng Hà giống như hơi nước vậy.
Dần dần, làn sương trắng bắt đầu ngưng tụ, cuối cùng kết hợp thành hình hài một cô gái.
Đến lúc thành hình người, càng lúc càng trở nên sinh động, cuối cùng đã trở thành một người mặc bộ đồ lụa gấm đỏ, một cô gái yêu kiều thướt tha.
Tuy khoảng cách giữa tôi và cô ấy rất xa, nhưng vừa nhìn tôi đã biết cô ấy là người phụ nữ tôi từng gặp khi lần đầu tiên đến tìm Bạch lão quỷ.
Là người vợ trên danh nghĩa của tôi - Hoàng Hà Nương Nương.
Tôi vẫn luôn nghĩ trong lòng tôi, cô ấy cũng không chiếm địa vị to lớn gì, thứ duy nhất tồn tại chính là danh phận phu thê mà thôi.
Thậm chí danh phận của chúng tôi cũng không được xác định, bởi vì màn âm hôn đó bị Huệ Hương làm cho gián đoạn, hôn lễ còn chưa tiến hành xong cơ mà.
Ấy thế mà, khi tôi gặp lại cô ấy lần nữa, trong lòng lại tràn ngập cảm giác thân thiết, nhịn không được muốn đi đến cạnh để gần gũi.
Ngoại trừ cảm giác thân thiết, trong lòng tôi lại xộc lên sự chua chát nồng nặc.
Nhất là khi tôi thấy cô nhẹ bước trên nước, rồi bay lên cổ tế đài. Hôm nay cô ấy đến đây, lại không phải vì tôi mà đến.
Tôi cưới Hoàng Hà Nương Nương chỉ đốt bốn nén nhang cùng với bốn cái dập đầu, mà Vương gia lại lấy Hoàng Hà lệnh để làm sinh lễ, còn có Trần quán chủ đứng ra làm mai.
Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ thấy bủn xỉn cỡ nào rồi.
Nếu như tôi thật sự một lòng mến mộ cô ấy thì cái này dễ nói hơn, bởi vì người xưa có câu, dễ cầu vô giá bảo, khó được hữu tình lang…
Ngặt nỗi tôi và cô ấy chỉ có duyên gặp qua một lần, không cách nào xem là động lòng được.
Hoàng Hà Nương Nương bước lên cổ tế đài, tùy ý đứng một chỗ, dung mạo tuyệt sắc như dương liễu.
Nở nụ cười kiều diễm, đã đẹp hơn vô số người trong nhân gian.
Vị tân lang do Vương gia tuyển chọn cũng trực tiếp ngây cả người, mà những người con lại ở bờ sông, ngoại trừ các đạo sĩ ở Huệ Tề Quán, không ai là không nhìn cô đến ngây dại.
Mà cô ấy chỉ chú tâm nhìn vào tấm lệnh bài trong tay Trần quán chủ, đôi mắt long lanh tràn đầy sự khát vọng chiếm hữu.
“Trần đạo trưởng, ngươi thật sự muốn lấy Hoàng Hà lệnh để làm sính lễ sao?”
Hoàng Hà Nương Nương cất lời, âm thanh vang vọng thánh thót, như một làn gió xuân vừa lướt qua, có nghe cả đời cũng không thấy chán.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được giọng nói của cô ấy, nhưng khi mở miệng lại là nói về sính lễ của người ta dành cho cô…
“Chính xác.” Trần quán chủ thản nhiên trả lời.
“Trần đạo trưởng có thể cũng biết, sông Hoàng Hà bây giờ đã không còn Hoàng Hà Đại Vương, nếu như ngươi đưa Hoàng Hà lệnh cho ta làm sính lễ, từ đây ta liền một bước thành thần, ngươi thật sự nguyện ý đưa cơ duyên hiếm có này trao cho ta?” Hoàng Hà Nương Nương hỏi lại.
“Chả sao cả, Hoàng Hà lệnh đối với ta là vô dụng.”
Nghe Trần quán chủ nói thế, trên mặt cô liền nở nụ cười.
Cô ấy vốn đã rất đẹp, cười lên càng đẹp hơn vạn phần, không gì có thể sánh bằng.
Nhưng khi tôi thấy cô ấy cười, trong lòng lại cảm thấy nguội lạnh hơn vài phần. Đúng như những gì Bạch lão quỷ nói với tôi, vợ tôi e là sắp bị người ta cướp mất rồi.
“Trần đạo trưởng quả nhiên rất là hào phóng, nực cười thay là Địa Thành Hoàng gia trước giờ vẫn luôn nghĩ Hoàng Hà lệnh đang nằm trong tay tôi, làm khó đủ điều, năm lần bảy lượt dẫn người đến tận cửa khiêu khích.” Hoàng Hà Nương Nương đáp.