Mục lục
Cửu Long Kéo Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vong nhi không phải người cũng chẳng phải quỷ có thể hành tẩu âm dương hai giới, khó giải quyết lắm. Cho nên ở nơi chúng tôi mới có tập tục thủy táng, chính là muốn bọn nhỏ ở dưới nước an gia. Vong nhi tuy khó nhai, nhưng muốn thành hình để tác quái cũng không dễ đâu.

Thần bà nói, muốn trách chỉ trách mẹ chồng của Vương Phương, không nên dùng phương thức cổ xưa để phá thai.

Nếu như đến bệnh viện để phá thai, thai chết sẽ được lấy ra từ bụng mẹ, giống như những xác nhi này không đủ tháng thì không ra ngoài được, ra ngoài là sẽ rã xác ngay. Mà mẹ chồng của Vương Phương lại sử dụng cách phá thai ngu xuẩn nhất, chính là dùng rau sam nấu cháo cho Vương Phương ăn.

Lúc đó Vương Phương đích thực là có triệu chứng sảy thai, nhưng tám phần đứa bé trong bụng vẫn chưa chết đâu. Cho đến khi Vương Phương nhảy sông tự vẫn, đứa bé mới chết theo mẹ nó thôi.

Thần bà còn nói, Vương Phương nhảy sông tự vẫn một xác hai mạng, oán khí của cô ấy cùng với đứa bé vướng mắc vào nhau tạo thành Sát, sau khi vong nhi nuốt Sát mới có khả năng tác quái.

Gia đình chị dâu tôi liền hỏi thần bà, cho dù vong nhi tác quái thì cũng nên đi tìm người ép chết Vương Phương trả thù mới phải chứ, sao lại dây vào chị dâu tôi làm gì?

Thần bà nói, lời của chị dâu tôi đúng là vô tình thôi, nhưng lại xuất phát từ tính từ mẫu, cho nên vong nhi đó mới bám lấy cô ấy, muốn từ nơi cô ấy có lại lấy lại tình yêu thương của người mẹ.

Quan trọng nhất chính là, lúc chị dâu tôi đến thăm nhà Vương Phương vào giờ hoàng hôn ma xuất hành, sớm một giây hay chậm một giây sẽ không sao, nhưng chết là lại ngay đúng giờ đó cơ chứ.

Đến cả thần bà cũng cảm thán vì mọi chuyện quá trùng hợp đi.

“Em trai à, muốn cứu chị dâu em, cần phải có em góp một phần sức lực rồi.” Anh tôi nói.

“Anh cần em làm gì?” Tôi hỏi lại.

“Vương Phương nhảy sông tự vẫn, xác của cô ấy đến giờ vẫn chưa được vớt lên…”

Trước đó tôi từng nói, người vớt xác chỉ vớt xác, không kêu oan dùm ma quỷ. Xác nổi thông thường đều có tình trạng nam úp nữ ngửa, nếu như ngược lại thì chính là hàm oan mà chết trở thành thi sát.

Còn Vương Phương là nhảy sông tự vẫn mà chết, lúc thi thể nổi lên đã trở thành thi sát, không ai dám vớt lên cả.

Tuy Bạch lão quỷ dám vớt xác đứng, nhưng lão không bao giờ động đến thi sát, vì sao ư? Chính là sợ vướng phải nhân quả đó, vớt rồi thì phải thay quỷ kêu oan.

Thi sát của Vương Phương trôi trên sông Hoàng Hà bảy ngày rồi chìm xuống dưới, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Thần bà ra chủ ý cho chị dâu tôi, muốn siêu độ vong nhi trên người của cô ấy, trước tiên phải làm một việc đó chính là vớt xác của Vương Phương lên đã.

Phải hóa giải sát khí trong hài cốt mới làm đứt năng lực cội nguồn của vong nhi được.

“Anh biết chuyện này đối với em rất nguy hiểm, nhưng em cũng thấy tình trạng của hai mẹ con chị dâu em như nào rồi…” Nói đến đây, khóe mắt anh tôi liền đỏ lên.

Một người đàn ông cao hơn tôi nữa cái đầu, bây giờ đang ngồi xổm trước mặt tôi khóc như một đứa trẻ vậy.

Tuy anh tôi kết hôn rất sớm, nhưng lại có con rất muộn, cháu trai tôi trắng bóc dễ thương, chị dâu tôi thì dịu dàng hiền lành, không cần nói cũng biết đây là hai người quan trọng nhất cuộc đời anh tôi rồi.

“Anh không để em đi một mình đâu, anh sẽ đi cùng em… Chỉ cần hai mẹ con bình yên vô sự là được.” Anh tôi một lần nữa khóc không thành tiếng.

“Một mình em đi là được rồi anh ạ.”

“Anh đi cùng em.” Anh tôi kiên quyết.

“Anh à, hai anh em mình còn có gì phải tranh nhau nữa chứ? Nếu như anh có bản lĩnh vớt xác thì anh đâu có tìm đến em làm gì? Nếu anh đã tìm em, phận làm em đâu thể nào trơ mắt nhìn anh mạo hiểm với em được? Anh đừng quên, cha mẹ chỉ có mỗi hai đứa mình, nếu cả hai đều xảy ra chuyện, thì cha mẹ phải làm sao đây?”

Anh tôi không nói được gì nữa.

Cuộc đối thoại này tuy được nói ở ngoài nhà chính, nhưng cha mẹ cùng với chị dâu tôi ở bên trong đều nghe rõ mồn một.

Cho nên khi tôi trở vào nhà, ai nấy đều im lặng nói biết nên nói gì cho đúng, yên tĩnh đến nỗi một chiếc lá rơi xuống cũng có thể nghe được.

Cha tôi nốc một ngụm rượu, vài giọt nước mắt lăn trên má ông. Cách tốt nhất khi tôi vớt xác của Vương Phương chính là đợi đến lúc Thùy Họa xuất quan, nhưng tình huống bây giờ không còn chậm trễ được nữa. Tuy nhìn người ngợm chị dâu tôi không có gì trở ngại, chỉ là nhìn tiều tụy hơn lúc trước, nhưng anh tôi nói trên người của chị dâu tôi bây giờ toàn là vết bầm có hình dáng… Bàn tay nhỏ chi chít…

Thật ra, có một chuyện tôi vẫn không dám nói với gia đình tôi.

Khi tôi nghe anh tôi kể hết toàn bộ sự việc, cảm giác đầu tiên của tôi chính là nồng nặc mùi âm mưu.

Không phải do tôi hay nghi ngờ, mà do tôi đã có vết xe đỗ từ chuyện của Huệ Hương trước đó rồi.

Sau khi xảy ra chuyện của Huệ Hương, Bạch lão quỷ liền nói sau lưng cô ấy có thể có người bày mưu, nếu không với năng lực của Huệ Hương chắc chắn không thể làm ra chuyện giết hết cả nhà người ta như vậy.

Bây giờ, bên cạnh tôi không có Bạch lão quỷ, không có Thùy Họa, ngay lúc tôi cần bế quan trong nhà để tránh tai kiếp, mượn tay gia đình tôi tặng tôi một mối nhân quả lớn như thế, đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK