Khoảng thời gian tiếp theo, Bạch lão quỷ cứ không có việc đều đi xuống núi dạo quanh khắp thị trấn.
Núi này bên chúng tôi gọi là núi Phục Ngưu, trong núi không có danh lam thắng cảnh, cũng chẳng có chim quý thú lạ, chỉ có những cánh đồng hoang, và một đạo quán nổi tiếng.
Đạo quán đó tên là Huệ Tề Quán, được xây dựng vào cuối triều đại nhà Thanh. Nó đã bị tàn phá nhiều lần trong chiến tranh, nhưng lần nào cũng có người đến và tài trợ trùng tu. Đạo sĩ trong quán giỏi lắm, nhìn ai cũng có vẻ rất có bản lĩnh, cho nên nhang khói ở Huệ Tề Quán này trước giờ vẫn luôn nghi ngút.
Có người nói bối cảnh của Huệ Tề Quán trực thuộc đạo Chính Nhất Uy Mãnh, quán chủ đời thứ nhất là cao nhân bước ra từ phủ Thiên Sư, núi Long Hổ.
Nhưng mà chuyện này đa phần đều là khuếch đại lên mà nói thôi, Thiên Sư phủ tại núi Long Hổ là thánh địa của đạo môn thiên hạ, những đạo sĩ từ trong đó bước ra có ai không phải nhân vật phi phàm đâu. Trên đời trời đất biết bao nhiêu là thiên động phúc địa, làm sao mà có thể đi đến làng quê hiu quạnh để khai tông lập phái được cơ chứ.
Vị đạo sĩ giúp tôi xem quẻ bát tự cũng xuất thân từ Huệ Tề Quán, Bạch lão quỷ mấy ngày nay không có việc gì là chạy xuống núi cũng chính vì muốn biết vị đạo sĩ đó bây giờ còn sống hay đã chết.
Vào giữa trưa của bảy ngày sau, bầu trời đột nhiên biến sắc.
Phía xa xăm núi Phục Ngưu, mây đen áp đỉnh phủ khắp trời, sấm chớp thoắt ẩn hiện trong lớp mây kia.
Sau đó không bao lâu, Bạch lão quỷ huýt sáo ngân nga đi từ bên ngoài vào, câu đầu tiên là lão thông báo tin tức về cái chết của một người, Trần Thu.
Trần Thu chính là tên của vị đạo sĩ đó, Bạch lão quỷ từng nói nếu anh ta xem quẻ bói mạng cho tôi thì chết chắc không nghi hoặc gì, nào ngờ đâu nó lại là thật cơ chứ.
“Chú Bạch, anh ta chết như nào vậy?” Tôi rất muốn biết nguyên nhân mà Trần Thu qua đời, bởi vì cái chết của anh ta khiến tôi cảm thấy tội lỗi nặng nề.
“Đạo hạnh không đủ cường hành khuy tứ thiên cơ, nên đã bị trời trừng phạt.”
(Khuy tứ có nghĩa là rình mò hoặc mon men muốn biết)
Trời phạt sét đánh, đó là cái chết thê thảm nhất, cũng là lời nguyền ác độc nhất.
Nhưng có làm sao cũng không ngờ Trần Thu đạo trưởng chẳng qua chỉ xem quẻ bát tự của tôi, liền gặp phải chuyện không may như vậy, nhất thời hoảng hốt không nói được từ nào.
Bạch lão quỷ nói đáng lẽ ngay hôm đó Trần Thu đã phải chết rồi, chỉ do hắn là đạo sĩ xuất gia, từ bỏ hồng trần, thành thạo sách tịch, nên mới cho thời hạn bảy ngày để chuộc tội.
Chỉ tiếc cuối cùng đạo hạnh không đủ, không thể giành lại một sợi sinh cơ từ tay của ông trời.
“Chú Bạch, bát tự của tôi có thật sự tà môn đến vậy không?” Tôi nhịn không được liền hỏi.
"Bát tự của cậu không tà, cái tà môn chính là mạng của cậu. Có nhiều thứ tốt hơn hết tạm thời cậu đừng nên biết, biết càng sớm càng không có lợi với cậu. Nói chung cậu cứ tin tôi, những gì tôi làm đều muốn tốt cho cậu, tôi tuyệt đối sẽ không hại cậu đâu."
Lời này của lão tôi tin, tuy tôi biết chắc rằng lão có chuyện quan trọng đang giấu tôi, nhưng đối với tôi lại không có chút ác ý nào. Nếu không thì lão cũng không mạo hiểm tính mạng đến để cứu tôi từ tay Huệ Hương, mà nếu hôm đó lão đến trễ nửa bước thôi, thì tôi đã chết dưới tay của Tạ Quảng Tài từ lâu rồi.
Ngày tháng sau này, cũng không có gì khác thường cho lắm.
Huệ Hương đã không còn tác quái, giống như bốc hơi triệt để vậy, Huệ Tề Quán cũng không vì cái chết của Trần Thu mà làm ầm lên.
Tôi và Bạch lão quỷ vẫn tiếp tục chèo chiếc thuyền nát, vớt xác kiếm tiền tại sông Hoàng Hà. Liên quan đến hôn sự giữa tôi với Hoàng Hà Nương Nương, Bạch lão quỷ bảo tôi đừng gấp, hiện tại cô ấy chưa xong việc, đợi khi nào thuận tiện thì sẽ tự biết đến tìm tôi thôi.
Trong lòng tôi nghĩ, tôi gấp gì chứ, cô ấy không gấp thì ngược lại tôi vẫn còn độc thân vui vẻ kia mà. Đợi thời gian lâu dần thì cô ta quên luôn tôi cũng không chừng á, đến lúc đó tôi có thể lấy số tiền vớt xác để dành được đi cưới một cô vợ, sống cuộc sống an nhàn.
Ngày tháng bình lặng như thế chỉ vỏn vẹn được vài tháng, bản thân tôi đã không còn gây ra chuyện gì, nhưng Bạch lão quỷ lại chọc vào một chuyện vô cùng phiền phức.
Vào đầu tháng chín, có một nhân vật lớn từ ngoại địa đến tìm Bạch lão quỷ.
Thoạt nhìn, lai lịch của người này cũng dữ dằn à, đi theo ông còn có thêm bảy tám người hầu cận, lái chiếc Land Cruiser mà vẫn dám leo lên hai bên bờ để chạy, người dẫn đường cho họ chính là thôn trưởng Triệu Cang.
“Anh bạn xưng hô như nào?” Sau khi đi vào sân, vị nhân vật lớn đó đi thẳng đến chỗ Bạch lão quỷ hỏi chuyện.
“Họ Bạch, mọi người gọi là Bạch lão quỷ.”
“Tự cổ Hoàng Hà cổ đạo đa kỳ nhân, chuyện của Bạch lão ca tôi đã nghe kể nhiều từ thôn trưởng của các người, tôi muốn nhờ anh giúp tôi vớt một bộ hài cốt.” Người này cũng sảng khoái lắm, vừa đến liền lộ rõ ý muốn.
“Ở tại bản địa sao?” Bạch lão quỷ hỏi ngược.
“Không xa, ngay tại đàm Cửu Long.”
Đàm Cửu Long đích thị là không xa, đường nước ba mươi dặm, đường bộ tuy hơi xa nhưng cũng chỉ tầm trăm dặm.
Nhưng mà nơi đó rất tà môn, ban đầu Bạch lão quỷ nói tôi nghe những xác nào không được vớt, cũng có từng nói những nơi nào không được đi.