Quả nhiên, trầm mặc một lúc, chưởng giáo liền lên tiếng nói ra vi danh của người đó. “Tạ Lưu Vân.” Cái tên này chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, lóe lên trong tiềm thức của tôi, chưa kịp đề phòng gì thì cơ thể tôi xém chút là ngã nhào xuống đất. Ba chữ này giống như có ma lực vậy, trong đầu tôi khi ấy một màn trống rỗng, tiếp theo sau đó tựa như một cuốn phim bắt đầu tua lại biết bao nhiêu ký ức trong thức hải sâu thẳm. Và rồi, cuối cùng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.