Mục lục
Cửu Long Kéo Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Lan, tụi mình ra ngoài nói đi, có nhiều thứ nói trước mặt chú Quảng Tài em nói không nên lời.”

Đi ra khuôn viên nhà của Tạ Quảng Tài, tôi đưa điếu thuốc cho Tạ An.

“Anh Lan, em biết gan anh lớn nên mới nói với anh. Lúc đó em thấy chú Quảng Tài ở chuồng chạy phía trước, phía sau còn thoắt ẩn thoắt hiện một người phụ nữ.”

“Một người phụ nữ?” Tôi hỏi lại.

“Là một bóng người, em nhìn không rõ mặt, nhưng mà dáng đi của cô ấy rất giống Huệ Hương trong độ mười thước.”

“Cậu chắc chắn?” Trong lòng tôi bắt đầu tê buốt, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh để hỏi tiếp.

“Đương nhiên không chắc rồi, nếu mà chắc thì em làm sao dám kể anh nghe chứ. Lúc đó em sợ muốn chết khiếp vậy đó, đèn pin còn không dám mở luôn.” Tạ An vênh mỏ lên trả lời.

“Vậy thì gan cậu cũng lớn lắm đó, hôm nay còn dám túc trực ở đây.”

“Anh tưởng em muốn đến lắm sao, hai nhà ở gần như vậy, lại còn là cháu ruột nữa chứ.”

Mà cho dù Tạ An không chắc chắn đó có phải là Huệ Hương hay không, nhưng chuyện này tám phần nhất định có liên quan đến cô ấy.

Đầu tiên nghi vấn lớn nhất chính là cái loại như Tạ Quảng Tài tuyệt đối không bao giờ muốn tìm đường chết, thứ hai chính là hắn thật sự đã làm chuyện có lỗi với Huệ Hương.

Tôi và Tạ An đứng ở cửa nói chuyện được một hồi, cũng an ủi hắn vài ba câu rằng trên đời này không có ma quỷ, đa số đều là do người làm cả, sau đó tiếp tục đi vào túc trực linh cữu.

Tối đến rồi mọi người vẫn còn ngồi trò chuyện, đến nửa đêm thì cơn buồn ngủ kéo đến, cả linh đường yên tĩnh chỉ còn lại tiếng lốp bốp của đèn cầy.

Cố gắng chống chọi đến đêm hai giờ, mấy người đó đã ngã nghiêng ngã ngửa ngủ hết trơn rồi, chính vào lúc tôi sắp chịu không nổi gục xuống, đột nhiên có một luồng gió lạnh kéo vào linh đường, theo sau đó tôi nghe tiếng mèo kêu.

Mèo trá thi, chó kinh hồn.

Trong lúc tôi đang tìm con mèo đó ở đâu đột nhiên có một bóng đen vụt qua mắt.

Cho đến khi nhìn lên thì một con mèo đen trừng to mắt ngồi trên quan tài.

Con mèo đen đó là của Tạ Quảng Tài nuôi, lão già đó không hợp với bất kỳ ai, nhưng lại nuôi con mèo đen, thương nó còn hơn cả con lão.

Lúc này chỉ còn thấy con mèo đen ngồi trên quan tài, đôi mắt trừng lên nhìn tôi trân trân.

Tôi biết mèo cấm kỵ những gì, nên đã đưa tay cầm cây gậy đại tang muốn hù nó chạy đi, nhưng ai ngờ nó không hề động đậy một tí nào cả.

Không biết có phải là ảo giác không, hình như tôi nhìn thấy nó đang nhìn tôi cười rùng rợn lắm.

Bây giờ tôi thật sự hoảng rồi, biết là chuyện này rất quỷ dị, muốn gọi những người khác dậy để nghĩ cách. Vậy mà ngay lúc đó, trong quan tài lại truyền đến âm thanh đùng đùng như bị bóp nghẹt.

Toàn thân tôi như chết đứng, tóc muốn dựng đứng lên hết rồi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trá thi là chuyện vô cùng khủng khiếp, đối với những người làm nghề vớt xác như tôi mà nói, đả kích tâm lý mà nó đem đến có thể chí mạng đó.

Nếu như Tạ Quảng Tài thật sự bò ra từ trong quan tài ngay trước mặt tôi, thử hỏi sau này tôi làm sao dám đi vớt xác ở Hoàng Hà nữa chứ?

Tiếng động trong quan tài càng lúc càng lớn, kỳ lạ là những người đang ngủ hình như không bị ảnh hưởng gì, vẫn ngáy khò khò ngon giấc?

Cũng may, nắp quan tài của lão ta đã bị đóng đinh từ trước, trong phút chốc lão không thể bò ra ngoài được.

Đinh quan tài còn được gọi là đinh tử tôn, tổng cộng có bảy đinh, được làm từ đồng thau, đến ngày hạ huyệt sẽ do chính tay con cháu đóng vào. Tạ Quảng Tài không có người nối dõi, cho nên quan tài sớm đã bị đóng đinh chặt khít. Thật ra chủ yếu là do cái chết của lão quá tà môn đi, người làm đám tang sợ sẽ náo quỷ, nên mới đóng đinh trước cho chắc.

Người xưa nói rất đúng, chết đạo hữu không chết bần đạo. Tôi định nhân lúc ông chưa kịp bò ra liền bỏ chạy cho rồi, còn mấy người kia có bị tai họa hay không thì không đến lượt tôi nghĩ tới nữa.

Nói là làm, tôi liền quay người bỏ chạy ra cửa.

Nhưng ai ngờ chưa chạy tới thì hai cánh cửa tự động đóng lại cái rầm, tôi có làm cách nào cũng không mở nó ra được.

Đ.ệch, lão tử đã chịu thua rồi, vậy mà đến con đường sống cũng không muốn cho sao?

Lưng tôi dán chặt lấy cánh cửa, vừa xoay người liền nhìn về phía quan tài của Tạ Quảng Tài.

Quan tài đang rung động kịch liệt, đến nỗi muốn rung chuyển cả sàn nhà. Ý cười trên mặt con mèo đen càng lúc càng rõ, càng cười càng quỷ dị.

"Miaooo~"

Với tiếng kêu chói tai của con mèo đen, tôi thấy nó như mũi tên lao thẳng lên xà nhà, theo sau đó nắp quan tài cuối cùng cũng bị đẩy ra, rơi xuống đất một cách nặng nề.

Giây tiếp theo chính là Tạ Quảng Tài đang mặc áo thọ từ trong quan tài ngồi dậy, khuôn mặt trắng bệch của người chết, đôi mắt không hồn chuyển động lên xuống không ngừng.

Đến khi con ngươi của lão ngừng xoay chuyển, thì vừa hay tầm nhìn lại dán chặt lên người tôi.

"Khặc khặc…"

Tạ Quảng Tài cười một cách kỳ quái từ trong quan tài nhảy ra, vừa đứng vững trên sàn, thì trùng hợp con mèo đen đó nhảy xổng vào lòng ông.

Tạ Lan tôi lớn từng tuổi này, chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào quỷ dị như ngày hôm nay: Tạ Quảng Tài trá thi đứng dậy ôm con mèo đen, từng bước từng bước tiến về phía tôi.

Trong lúc gây cấn không còn đường nào để lùi, tôi bắt đầu tự cổ vũ cho mình. Tránh không nhất định sẽ né được, đối mặt không nhất định là không qua khỏi.

Tạ Lan tôi Cửu Long trị thủy, âm linh tránh đường, tại sao lại phải sợ một người đã chết.

Cây gậy đại tang vẫn còn trong tay, tôi chuẩn bị chạy ra đằng sau Tạ Quảng Tài, trước tiên cho lão hưởng một đòn cảnh tỉnh trong truyền thuyết.

Càng lúc càng gần, mắt nhìn thấy Tạ Quảng Tài sắp bước đến gần phạm vi công kích của tôi, nào ngờ con mèo đen đó dường như còn căm ghét tôi hơn cả lão ta, nó cong người từ trong lòng lão nhe nanh múa vuốt phóng thẳng lên người tôi.

"Bà nậu mày, chết cho tao!"

Tôi nhắm ngay chóc bổ vào đầu nó một phát!...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK