Thức thần nhập huyền quan, huyền quan vẫn rộng lớn bao la như cũ, trăng thanh gió mát, cờ chiêu hồn lãnh đạm yên tĩnh. Ngoại trừ điều này, tôi không nhìn thấy gì khác cả. Trái tim càng lúc càng lạnh lẽo. Tuy rằng cũng đã nghĩ đến tình huống hiện giờ, nhưng khi chính thức đối diện với nó, nỗi bi thương thống khổ này khiến tôi lặng người đến ngạt thở. Tôi không thể hô hấp được, mở to mắt vội vã nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình của Khương Tuyết Dương. Lên trời xanh xuống...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.