Chọn ngày không bằng gặp ngày, tránh đêm dài lắm mộng, sang ngày thứ hai Bạch lão quỷ liền bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ cho tôi.
Lão ra thị trấn mua giấy đỏ ở tiệm hàng mã, mân trúc, vải lụa màu đỏ, đèn cầy hỏa khí, chất đầy cả một góc nhà.
(Mân trúc là lớp vỏ màu xanh của cây trúc)
Lão đi thu dọn nhà kho, rồi sửa sang lại để dành cho tôi động phòng.
“Tạ Lan, dẫu sao cũng là hôn nhân đại sự, cậu có cần nói lại với ba mẹ cậu một tiếng không?” Bạch lão quỷ đeo cặp kính lão vừa xếp hàng mã vừa hỏi tôi.
“Nói thế nào? Không lẽ kêu tôi nói với cha mẹ tôi, mình sắp kết hôn với Hoàng Hà Nương Nương, có thể cả đời này cũng không thể nối dõi tông đường được nữa à?"
“Tùy cậu thôi, chỉ cần bản thân cậu nhận định hôn sự này là được. Nhưng mà á, chú nói trước với cậu nha, cậu cưới Hoàng Hà Nương Nương về thì cô ấy phải là chính thê đó. Sau này bất luận cậu sống thành bộ dạng gì, cũng chỉ có thể có mình cô ấy là vợ thôi.”
“Ý của chú là, tôi còn có cơ hội có vợ bé sao?” Tôi hỏi lão.
“Hahaha. ý nghĩ không tồi, nếu chê mình sống lâu quá thì có thể thử cũng được.”
Haiz, người có bi hoan ly hợp, trăng có âm tịnh tròn khuyết, chuyện này khó mà chu toàn.
Tôi làm nghề vớt xác là bởi vì muốn kiếm tiền cưới vợ, giờ thì ngon rồi, còn chưa giàu có thì đã xác định cô độc cả đời.
Bạch lão quỷ từng nói nếu như cưới được Hoàng Hà Nương Nương thì sẽ có diễm phúc hưởng mãi không hết, nhưng tôi biết đó là ông đang trêu ghẹo tôi mà thôi.
m dương khác biệt, Hoàng Hà Nương Nương là quỷ, thời gian lâu sẽ dần lộ rõ, âm thể đối với tôi, với cô ấy đều không có gì tốt đẹp cả.
Dù tôi đã kết hôn rồi thì vẫn sống một mình thôi, quá lắm cũng chỉ là khi đêm đến không còn ai thì sẽ ra nói chuyện với tôi một chút, hoặc sẽ tạo hóa ra một giấc mộng xuân, xong chuyện rồi không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhưng vì mạng sống nên tôi đành chịu.
Đã đến thời khắc tối dần của hoàng hôn, chỉ mỗi mình tôi đang quỳ trên tấm đệm cói giữa nhà, yên tĩnh chờ đợi Hoàng Hà Nương Nương đến.
Đèn cầy đỏ hai bên bàn cúng sáng le lói, chính giữa là một bài vị bằng gỗ u ám cao một thước, rộng ba tấc. Trên bài vị không có chữ, được phủ lên từ tấm vải đỏ.
Thời khắc giao giới của Dậu Tuất chính là lúc hoàng hôn, cũng là điểm phân giới giữa ban ngày và ban đêm. Đây là thời điểm yêu ma quỷ quái được thả ra để đại hành kỳ đạo, cùng người phàm cộng hưởng nhân gian.
Bạch lão quỷ nói vào thời khắc giao giới, Hoàng Hà Nương Nương sẽ tự khắc tên lên bài vị của mình, phải đợi khắc chữ xong mới có thể chính thức cử hành hôn lễ.
Tôi bình tâm tịnh khí chờ đợi, ban đầu còn cảm thấy có chút hoang đường không chân thật, dần dần cảm nghĩ này đã bị tôi vứt ra khỏi đầu, biến thành loại cảm giác thần thánh thiêng liêng.
Tôi nghĩ đến sinh thời của Hoàng Hà Nương Nương, một cô nương với dung mạo và dáng vẻ xinh đẹp, còn biết hát khúc, hát hay múa giỏi. Chỗ chúng tôi không phải xứ sở của các mỹ nhân, một cô gái như vậy bất luận là ở thôn hoặc trại nào cũng đều là đối tượng tiêu chuẩn của vô số cánh đàn ông mơ ước.
Nhưng họ lại bởi vì những lần hiến tế, phải dùng vải quấn toàn thân rồi quét dầu trẩu, thả mình xuống Hoàng Hà.
Từ đó giang hồ trăm năm, sống trong bóng tối vô tận dưới sông Hoàng Hà.
Xã hội hiện đại, Hoàng Hà Đại Vương cùng sáu mươi vị tướng quân đã khuất xa tầm mắt của mọi người, chỉ còn duy nhất Hoàng Hà Nương Nương do oán khí quá nặng, thiên đạo không can thiệp, cho nên vẫn còn làm cô hồn dã quỷ ở dưới sông, trừ khi nước ở sông Hoàng Hà khô cạn mới có thể giải thoát được.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại nảy sinh vài phần cảm tình đối với Hoàng Hà Nương Nương. Tôi hạ quyết tâm, nếu như thật sự cưới cô ấy thì sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy cô đơn một mình như vậy nữa.
Một luồng gió lạnh thổi qua, tấm vải đỏ trên bài vị được kéo xuống, phía trên lộ ra dòng chữ vô cùng tú lệ.
Lâm Thị Thùy Họa, nguyện gả cho quân gia làm vợ…
Chữ viết rất nhỏ, ngọn nến lập lòe, tôi còn chưa kịp nhìn rõ, thì chữ viết lại bắt đầu hiện ra, đột nhiên lại chuyển sang chữ viết nguệch ngoạc rất lớn : CHẠY ĐI.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe được bên ngoài mưa to gió lớn, thổi tung hết cửa sổ của căn phòng. Tiếp đó là dập tắt hết đèn cầy, nguyên căn phòng liền biến thành một màn đen tăm tối.
Tôi muốn ra ngoài xem xảy ra chuyện gì, nhưng toàn thân tôi không có một chút sức lực nào cả.
Giống như bị chìm trong nơi đen tối dưới nước, bên tai có bao nhiêu âm thanh vang vọng, nhưng trước mắt tôi lại không thấy gì.
“Lan nhi, về nhà ăn nào con.”
“Tạ Lan, thằng nhóc này lại xin nghỉ, không muốn làm việc nữa đúng không?”
“Tạ Lan, xin lỗi anh, chúng ta không cùng chung thế giới.”