Nhìn vào gương, tôi chưa từng ghê tởm bản thân mình hơn bây giờ. Tôi tự nói với mình: “Tạ Lan, người là giả, ông ấy mới là thật.” Tôi lang thang ngày qua ngày ở Nhân gian, ăn mặc như một kẻ ăn mày. Sự khác biệt giữa tôi và người ăn mày là cần phải ăn để tồn tại, tôi không cần, ngay cả khi tôi cố ý không sử dụng bất kỳ đạo pháp thần thông, thì đạo thể thiên tôn vẫn có thể tự hấp thụ linh khí của trời đất. Ngoài ra, tôi có ăn mặc bẩn, rách đến
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.