Tình cảm thắm thiết của anh chị tôi khiến tôi ngưỡng mộ lắm, chợt tôi lại nghĩ đến Thùy Họa. Chỉ vừa mới trôi qua hai ngày, còn tận năm ngày mới có thể gặp được cô ấy.
Tôi và cô ấy là phối âm dương, không biết viên Giao Nhân Lệ đó có thể đắp nặn một cơ thể da thịt như người phàm cho cô ấy hay không nữa.
Cho dù không chân thật giống như chị dâu tôi, chỉ cần mỗi đêm cùng tôi tâm sự đi dạo xung quanh cũng vui đó chứ, đỡ hơn cứ thui thủi một mình, bên cạnh không có nổi một người bạn tri âm.
Được rồi, chuyện của anh chị tôi cuối cùng cũng giải quyết viên mãn, trong lòng tôi nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Lúc anh chị tôi chuẩn bị đi về, tôi cũng tính đi theo, nhưng lại bị sư mẫu giữ lại, nói còn có việc cần nói với tôi.
“Lần này tôi xuống nước, ngoại trừ tìm cách giải quyết vong nhi, còn muốn biết rốt cuộc nước sông Hoàng Tuyền từ đâu mà Vương Phương có được, kết quả là có người cố ý đút cho cô ta uống vào. Thật ra tôi nên sớm phát hiện ra mới phải, nước sông Hoàng Tuyền cho dù chỉ còn một ít hiếm hoi, thì Vương Phương làm sao có cơ duyên lớn đến thế mà gặp được, rất rõ ràng đã có người động thủ phía sau.” Sư mẫu tôi nói.
“Sư mẫu, chuyện này có phải người của âm ti làm không?” Tôi hỏi.
Tôi đoán âm ti cũng là có nguyên nhân cả, bởi vì từ lúc bắt đầu tôi đã nghi ngờ chuyện này đã có người bày mưu tính kế để tôi lọt bẫy, mượn vong nhi đó để kéo tôi vào trong những chuyện nhân quả.
“Không phải âm ti, chuyện này không có liên quan gì đến cậu hết. Mà người đó là ai thì tạm thời ta còn chưa biết, những người đủ tư cách để biết chuyện năm xưa của đàm Cửu Long, người nào mà chả có thủ đoạn thông thiên chứ, loại người này không chủ động hiện thân thì dễ gì mà tra được.”
Sư mẫu tôi nói sự việc năm xưa tại đàm Cửu Long lớn đến thế, cho dù phủ Thiên Sư có thể che được tai mắt của thế tục phàm nhân, nhưng làm sao có thể giấu được cao nhân có đạo tại nhân gian.
Các đạo môn ở thiên hạ đâu chỉ mình phủ Thiên Sư mới có nhân tài, mỗi đạo môn đều có quang hoa riêng của nó mà. Huống hồ chuyện này không dễ giấu nhẹm đi được, tám vị Đại Vương cộng thêm sáu mươi bốn vị tướng quân mất tích trong một đêm tại Hoàng Hà, làm sao thì cũng phải có lời giải thích thỏa đáng chứ.
Chỉ là họ vẫn còn nể mặt phủ Thiên Sư, cho nên không làm lớn chuyện thôi.
Lần này không biết là vị cao nhân nào đã không còn nhẫn nại, đưa một ngụm nước sông Hoàng Tuyền cho Vương Phương uống đây.
“Sư mẫu, hắn làm thế để làm gì?” Tôi hỏi.
“Cái này cũng dễ đoán thôi, nhất định là muốn trước tiết Hạ Nguyên đến, kéo cả phủ âm ti xuống nước còn gì. Bây giờ ở ngoài nhìn vào đều nghĩ việc chủ đạo ở đàm Cửu Long chỉ có phủ Thiên Sư, nhưng đối với người nào đó thì mọi chuyện càng hỗn loạn thì càng dễ cơ hội thừa nước đục thả câu.”
Sư mẫu nói, tử đảo lên bờ, sinh linh đồ thán, âm ti nhất định sẽ điều tra, huống hồ bên cạnh chúng tôi là một Tuần Dương Phán Quan đang sống sờ sờ đây mà.
Chỉ cần điều tra ngụm nước sông Hoàng Tuyền trên người Vương Phương, vậy thì việc trộm một nhánh sông Hoàng Tuyền của vị đạo sĩ năm xưa nhất định không giấu được nữa.
Nước sông Hoàng Tuyền bị lấy cắp không phải chuyện nhỏ, năm đó xảy ra chuyện, âm ti vẫn luôn điều tra. Sau này cũng đã phán đoán được vài phần, nhưng vì không có bằng chứng, mà lai lịch của gã đạo sĩ đó quá lớn, họ không có cách nào để xác thực cả.
Dẫu sao thì phủ Thiên Sư cũng là đạo môn dẫn đầu tại nhân gian, thủ đoạn của âm ti có ngang ngược cỡ nào đi nữa, cũng không dám ngang nhiên điều tra phủ Thiên Sư, cho dù thời đại Mạt pháp đạo môn chưa hưng thịnh. Mà phủ âm ti cũng tương đương với các chư thần ẩn thoái, ai cũng đừng hòng ức hiếp được ai.
Sư mẫu còn nói, điều tra nước sông Hoàng Tuyền chỉ là cái cớ, bản thân đàm Cửu Long chính là đối tượng mà âm ti chú tâm nhất, nếu không thì vị Tuần Dương Phán Quan đó đâu có ngốc đến nỗi dùng bút luân hồi để đổi lấy đầu rồng hoàng kim của Bạch lão quỷ chứ.
m ti muốn biết chân tướng ở đàm Cửu Long, muốn biết thiên cơ rốt cuộc đã che đậy những gì. Nhưng bởi vì tin tức về chuyện này đã bị đạo môn của nhân giới phong tỏa, mà sông Hoàng Hà không thuộc quyền quản lý của âm ti, thế nên họ vẫn luôn không tìm được lý do để can thiệp.
Bây giờ Vương Phương biến thành tử đảo, đợi sau khi cô ấy lên bờ, phủ âm ti nhất định sẽ phái cả đoàn người đến để điều tra chuyện này. Tuy việc cho uống nước sông Hoàng Tuyền không phải là người của âm ti làm, nhưng lại là kết quả mà âm ti muốn nhìn thấy nhất.
“Lý do tôi giữ cậu lại, chính là muốn cậu chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu âm ti kéo người đến thì tính mạng của cậu sẽ rất nguy hiểm. Dù sao thì mạng của cậu đang bị Diêm Vương điểm Mão, cho dù đám người đó ra tay đối phó với cậu cũng sẽ không nhận được trừng phạt nặng nề gì đâu.” Sư mẫu tôi thở dài nói.
“Vậy tôi cần phải làm gì?” Tôi hỏi lại.
“Tôi cũng không biết nên giúp gì cho cậu, đợi Bạch lão quỷ về thì cậu hỏi lão ta có chủ ý gì đi. Nói chung hôn sự giữa cậu và Hoàng Hà Nương Nương mau chóng cử hành cho xong đi, tiết Hạ Nguyên năm nay chính là tai kiếp của cậu, tôi và Bạch lão quỷ có làm nhiều hơn nữa cũng không cứu cậu được, chỉ có Hoàng Hà Nương Nương mới có thể tìm được sinh cơ thật sự cho cậu.”
Sư mẫu nói chỉ có Hoàng Hà Nương Nương mới có thể cứu được tôi, điều này khiến tôi thấy lạ lắm. Thùy Họa chẳng qua chỉ là một cô gái nông thôn chết oan bốn trăm năm trước thôi mà, bản lĩnh của cô ấy mạnh hơn Bạch lão quỷ và sư mẫu của tôi sao? Cái đêm trở về từ cổ tế đài, tôi cứ nghĩ mình đã đủ hiểu hết thân thế của Thùy Họa rồi, nhưng xem ra bây giờ cô ấy vẫn chưa nói hết toàn bộ cho tôi biết…