Sau khi nói chuyện xong với Ngụy Chinh, tôi kéo tay Thùy Họa đi lên lầu. Phòng khách tầng hai, đèn đuốc sáng tỏ. Mẹ tôi ngồi trên sopha nhìn chúng tôi, quần áo chỉnh tề, hiển nhiên đã đợi tôi rất lâu. Không chỉ cha tôi cạn kiệt thọ nguyên mà mẹ tôi cũng đã không còn bao nhiêu thời gian nữa, tóc bạc trắng đầu, nếp nhăn hằn sâu khiến lòng tôi đau nhói. “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Tôi bất ngờ hỏi. “Có phải âm sai đến bên ngoài rồi không?” Mẹ tôi hỏi. “Sao mẹ biết được?” “Cha con nói mơ, nói
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.