Mục lục
Cửu Long Kéo Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàm Cửu Long này chính là một trong ba nơi cấm kỵ của thủy vực mà ông đã nhắc tôi nhiều lần, người sống cấm vào, ai vào ắt sẽ chết.

"Vậy thì ngại quá, đàm Cửu Long thì tôi sẽ không đi đâu, cho bao nhiêu tiền cũng thế thôi." Vừa nghe đến đàm Cửu Long, Bạch lão quỷ từ chối ngay không chừa đường lui, đến giá cũng không thèm trả luôn kia mà.

Nghe Bạch lão quỷ mở miệng cự tuyệt, mặt mũi của Triệu thôn trưởng không còn chỗ nào để treo nữa, rất hiển nhiên là ông đã nhận tiền chạy vặt của người ta rồi, nếu không thì dễ gì ông ta đích thân dẫn người đến tận đây cơ chứ. Ông ta liền cười giả trân để cứu vớt tình cảnh: "lão Bạch à, Vương tiên sinh thân phận tôn quý, lần này đặc biệt đến đây là nhờ ông giúp đỡ, ông đừng nói chuyện như thế, tiền không phải là vấn đề mà."

“Muốn đi ông tự đi, không có mạng để xài thì có nhiều tiền để làm gì.” Bạch lão quỷ trừng mắt nạt lại lại gã thôn trưởng.

Sắc mặt của Triệu thôn trưởng càng khó coi, càng u ám hơn lúc nãy.

Người xưa có câu, sơn cùng thủy tận ra điêu dân. Có thể làm cán bộ ở một nơi chim không thèm ỉ.a như này, đa phần đều là con ông cháu cha, sau lưng đều có thế lực của gia tộc.

Nếu như không phải do Triệu thôn trưởng phải nể mặt vị nhân vật đó nên lão không dễ phát tiết, bằng không tôi nghĩ lão đã chỉ mặt chửi xối xả rồi.

Sau khi bị Bạch lão quỷ từ chối, vị khách quý đó sắc mặt như thường, như không có chuyện gì xảy mà đứng đó, quét mắt nhìn xung quanh căn nhà.

Ông không nói gì, nhưng đằng sau có một tên hầu cận to tướng còn có vết sẹo ngay mặt bước ra.

Gã mặt sẹo đó đi vài bước đến trước mặt của Bạch lão quỷ, cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chặp vào lão Bạch.

Con người ai cũng phải có khí chất, gã mặt sẹo đó có khí chất áp bức vô cùng mạnh mẽ, nhất là đôi mắt hung tợn sắc bén, giống như muốn giết người vậy.

Ngược lại, tấm thân già mỏng manh bọc chiếc áo khoác cũ rích nhất thời bị khí chất của hắn một phát quét sạch. Bạch lão quỷ sinh ra vốn đã không đủ tráng niên, giờ phút này nhìn hèn nhát vô cùng.

Bị gã mặt sẹo nhìn đến nỗi bất giác rùng mình, mà tôi đứng một bên đến thở cũng không dám thở mạnh. Quỷ mà còn sợ kẻ ác, huống hồ chi là người dân lương thiện như tôi.

Cứ vậy mà nhìn nhau được một hồi, Bạch lão quỷ sắp gồng không nổi nữa, lão đột nhiên đưa chân, ngoảnh đầu chạy vào nhà.

Lúc quay lại, trong tay ôm ra ba tấm bài vị đen xì.

Nhìn thấy Bạch lão quỷ ôm bài vị vượt qua mặt gã mặt thẹo đi tới nơi vị khách quý kia đang đứng, lớn tiếng nói: “Bạch gia tôi làm nghề vớt xác từ đời cụ tổ của tôi, đây là bài vị của cụ ấy.”

“Cái này là của ông tôi.”

“Còn đây là cha tôi.”

“Bài vị của họ đều ở đây, nhưng xác của họ vẫn còn đang ở đàm Cửu Long!”

“Chỉ cần hôm nay ngươi cho ta một lý do để ta đến đàm Cửu Long, Bạch lão quỷ ta nhất định sẽ đi với ngươi!”

Không ai ngờ tới Bạch lão quỷ đột nhiên ôm bài vị của tổ tiên mình ra đây, lần này thì không còn ai dám nói gì nữa.

Một đoàn người đến nhanh, đi cũng nhanh. Đợi khi họ đi hết, tôi vội vàng đóng cửa, vừa vào đến nhà liền thấy Bạch lão quỷ đang cầm những tấm bài vị vứt vào lò lửa.

“Chú Bạch, chú làm vậy là sao?” Tôi giật mình hỏi lão.

“Bia đỡ đạn chỉ dùng được một lần, giữ chúng lại để làm gì.”

“Nhưng mà, đầy đều là tổ tiên của chú cơ mà, chú làm vậy…”

Tôi hết nói nổi luôn rồi, bởi vì tôi chưa từng thấy qua ai lại đi đốt bài vị của tổ tiên mình cơ chứ, đây không chỉ là đại nghịch bất đạo, thật không tưởng tượng nổi mà.

“Tổ tiên không ra gì, thì thờ làm chi!?”

“......”

Được, tôi cạn lời.

Trước giờ chỉ nghe nói con cháu không ra gì, chứ chưa từng nghe tổ tiên chẳng ra gì bao giờ.

Nghe lão bắt đầu nói nhăng nói cuội, tôi không ở trong nhà nữa, xoay người đi ra sân ngồi, để lão bình tĩnh lại.

Bạch gia bao đời làm nghề vớt xác, bình thường cũng không mấy tiếp xúc với mọi người, liên quan đến cái chết của người nhà họ đương nhiên là không ai biết đến rồi. Nếu như không phải Bạch lão quỷ đột nhiên lôi bài vị ra làm bia đỡ đạn thì chắc ngay đến cả tôi cũng không biết thi thể của họ vẫn còn bị mắc kẹt tại đàm Cửu Long.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Bạch gia đang ẩn chứa một câu chuyện gia tộc vô cùng bi thương và ly kỳ, càng làm tôi cảm thấy hiếu kỳ hơn.

Liên quan đến đàm Cửu Long ở bản địa chúng tôi cũng có nhiều câu chuyện thần bí lắm, đàm Cửu Long này không phải tự cổ đã có đâu, mà nó được hình thành từ một trăm mấy năm trước thời Hoa Hạ loạn thế.

(Hoa Hạ là dùng để chỉ những người cư dân nông nghiệp bán du mục sống ở phía bắc sông Dương Tử là tổ tiên trực tiếp của người Hán, sống ở vùng Trung Nguyên tại lưu vực sông Hoàng Hà trước khi họ mở rộng lãnh thổ ra khắp tứ di. Đây là thuật ngữ lỏng lẻo để chỉ những người Trung Quốc cổ xưa trước thời kỳ phong kiến của Trung Quốc; người Hoa Hạ tự nhận mình là Trung Hoa, Trung Quốc)

Thì ra đàm Cửu Long ban đầu chỉ là một ngọn núi được bao quanh bởi nước sông Hoàng Hà, nối từ đầu đến cuối với núi Phục Ngưu. Hơn một trăm năm trước thời Hoa Hạ loạn thế, sông Hoàng Hà đã phải hứng chịu một trận lũ lụt hy hữu. Nước ngập cả hai bên sông Hoàng Hà, nhấn chìm vô số thị trấn và làng mạc, cũng cuốn trôi luôn ngọn núi đó.

Hôm nay khi ăn cơm, Bạch lão quỷ đã chủ động kể tôi nghe về chuyện của đàm Cửu Long.

Nghe lão kể xong tôi mới biết, thì ra đằng sau đàm Cửu Long lại ẩn giấu một bí mật kinh thiên động địa đến thế…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK