Mục lục
Cửu Long Kéo Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong vô thức, tôi nghe được rất nhiều người đang gọi tên tôi, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Tôi muốn trả lời họ, nhưng không mở miệng nói được chữ nào.

Cũng không biết tôi ở trong trạng thái mơ màng này bao lâu, đột nhiên cánh cửa bên ngoài bật ra, tiếp theo đó chính là Bạch lão quỷ loạng choạng xông vào, khắp người đều là máu.

Lão vừa xông vào thì lập tức lấy tấm da khỉ nước, tự mình khoác một cái, cũng khoác cho tôi một cái.

Tôi hỏi lão bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, lão không nói gì, chỉ nhìn trân trân ra cửa với vẻ mặt như đang nghênh đón đại địch vậy.

Bầu trời bên ngoài cũng đen thui, vừa mưa vừa gió chả nhìn được gì cả.

Sân nhà Bạch lão quỷ chỉ phủ qua một lớp xi măng, cho nên nước đọng rút chậm lắm, tôi nghe được có người đang bước chậm rãi trong màn mưa.

Tiếng bước chân càng đến gần, cuối cùng tôi đã nhìn rõ được bộ dạng của đối phương.

Là một người phụ nữ, mặc bộ đồ cưới màu đỏ tươi, khăn trùm và cây dù trong tay cũng là màu đỏ.

Cô ta chỉ đứng ở cửa, cũng không đi vào.

“Cô là ai?” Tôi hỏi.

“Ngươi nói xem?” Người phụ nữ cười hí hí hỏi ngược lại tôi.

“Bây giờ cô quay đầu vẫn còn kịp, nếu gây ra sai lầm nghiêm trọng sẽ bị trấn giữ dưới âm sơn không còn cơ hội trở mình đâu!” Bạch lão quỷ chắn trước mặt tôi, gằn giọng hét lớn.

“Háhaha~ Người phải quay đầu không phải là ta! Việc của ta đến Thành Hoàng m Ti còn không dám quản, càng không đến lượt một tên vớt xác nhà ngươi xía vào!”

Nhìn thấy cô bước qua bục cửa, Bạch lão qủy vung tay ném tấm da khỉ nước về hướng cô ấy.

Nhưng lần này lão đã tính sai một bước, tấm da khỉ nước giống như một tấm vải rách, bị ả ta dùng hai tay xé ra làm đôi.

"Bạch Hà Sầu, niệm tình ngươi có công đức trên người, ta không giết ngươi, hôm nay nếu ngươi còn dám cản ta, ta nhất định không tha." Cô ta lạnh giọng nói.

"Cô làm như vậy không sợ Hoàng Hà Nương Nương sẽ tìm cô tính sổ sao!!" Bạch lão quỷ cắn răng nói.

"Hahaha, Ni Bồ Tát qua sông, Lâm Thùy Họa bây giờ còn không lo nỗi cho bản thân, làm sao có thể lo cả lang quân như ý của ả ta chứ hả."

Nói xong, cô ta bước luôn chân kia vào nhà, tiến về phía tôi.

Bạch lão quỷ lại mò thêm một tấm da khỉ nước muốn ngăn cản cô ta, nhưng cô lại quay sang trừng mắt nhìn lão rồi nói một chữ "CÚT".

Sau đó tôi thấy Bạch lão qủy đột nhiên như bị thất tâm phong vậy, vừa bò vừa lết ở dưới đất tiến ra phía cửa.

Lão đi rồi, cánh cửa lại một lần nữa đóng sầm lại, tiếp đó cặp đèn cầy vốn dĩ là dập tắt, bây giờ lại được thắp sáng.

Chỉ là lần này ánh sáng của đèn cầy không phải là màu lửa, mà nó lại trở thành màu xanh lạnh lẽo.

Ngọn lửa màu xanh chiếu rọi khắp phòng, nhìn lên liền cảm thấy âm trầm và kinh dị thật sự.

Người phụ nữ đó đứng trước mặt tôi, áo cưới đỏ, khăn phủ đầu cũng đỏ, đây là giấc mơ của bao nhiêu đàn ông ao ước.

Chỉ tiếc là khăn phủ đầu của cô ấy tôi không dám kéo xuống, huống hồ chi giờ tôi không cần nhìn mặt cũng đủ biết là ai rồi.

Người phụ nữ số khổ này đã bị ô nhục hết nửa đời, còn bị hại đẩy xuống nước chết đuối.

Sinh thời là một cô gái ngốc, sau khi chết lại biến thành lệ quỷ không hơn không kém, trước là hại chết tên lưu manh Tạ Quảng Tài, sau lại diệt môn cả nhà Trần gia.

"Huệ Hương, cô quay đầu đi. Nhân quả tiền kiếp của cô đã giải hết rồi, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp mà." Tôi thành khẩn nói.

Huệ Hương không phải là Tạ Quảng Tài, đối mặt với Tạ Quảng Tài tôi cũng còn vài phần sức lực để chống trả, nhưng lần này lại khác, người tôi phải đối mặt là cô ta, ngoại trừ nhắm mắt chờ chết thì tôi chẳng còn cách nào cả. Đánh không lại, chỉ còn cách nói đạo lý với cô ta thôi.

Quỳ xuống xin tha là không thể nào rồi, từ nhỏ xem biết bao nhiêu phim kinh dị Hồng Kông, càng quỳ xuống xin tha thì chết càng thảm.

"Háhaha, Tạ Lan, có phải ngươi luôn thắc mắc vì sao ta nhất quyết không tha cho ngươi?" Huệ Hương hỏi.

"Phải."

Tính ra thì, hình như tôi cũng chẳng làm sai chuyện gì mà đúng không?

Người chết rồi phải nhập thổ quy an, tôi vớt xác vốn chính là một chuyện công đức. Còn về chuyện phát sinh sau đó, cũng đâu phải tôi có thể làm chủ được…

Tôi không phải Phật Tổ, đâu thể biết được tương lai.

"Ngươi năm nay tròn hai mươi bảy tuổi, không biết lão Bạch có nói với ngươi qua năm nay chính là phùng chín năm của ngươi không?"

(Phùng chín năm có nghĩa là chín năm lịch dương và chín năm lịch âm. Chỉ cần năm sinh tuổi tác của người có số chín, thì sẽ được gọi là "phùng cửu" năm. Không biết là có liên quan đến tháng sinh hay là người ta tổng hợp bội số trong quá trình lâu đời, tóm lại chỉ cần là bội số chín đều sẽ không may mắn.)

Ở nơi chúng tôi có lưu truyền cách nói của phùng chín năm, chính là nói khi chúng ta chín tuổi, mười tám tuổi, hai mươi bảy tuổi… Có bội số chín, đều sẽ gặp phải kiếp sinh tử.

Nhân gian lưu truyền, Diêm Vương gia sẽ lật sổ sinh tử trong mùng một tháng giêng, đối với người nào phùng chín năm sẽ điểm Mão ngẫu nhiên.

Điểm đến tên của ai, thì người đó sẽ đến báo danh trong vòng một năm. Cho dù không bị điểm mặt đến thì những người còn lại sẽ gặp đại nạn trong năm đó, cho nên phải cẩn thận hơn nhé.

Đột nhiên nghe Huệ Hương nhắc đến vấn đề này, tôi ngây ra một hồi liền hỏi cô có ý gì.

“Mùng một tháng giêng năm nay, Diêm Vương đã điểm Mão tên của một người, và người đó chính là cậu. Tôi giết những người ô nhục tôi, Thiên Đạo không can thiệp, nhưng nếu tôi giết cậu, chắc chắn sẽ tích lũy được âm đức vô lượng!”...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK