Dường như nhận ra động tĩnh của tôi, Côn Lôn tiên tử quay đầu lại. Cúi đầu chau mày, bàn tay trắng như tuyết, nhẹ nhàng thốt ra vài từ: “Cậu tỉnh rồi.” Lần gặp đầu tiên ở đàm Cửu Long, cô ấy cho tôi cảm giác của một cao nhân ngoại thế, một câu nói có thể làm thiên hạ đạo môn kinh sợ, mà hiện tại lại là một cô gái hoàn toàn khác. Lúc này trăng sáng treo cao, ánh trăng rọi vào khuôn mặt cô ấy, không thể phân biệt được là ánh trăng soi sáng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.