Người vớt xác kỵ nhất chính là vớt xác nữ, đợt trước vớt xác của Huệ Hương xém chút là tôi toang mẹ nó luôn rồi, đến lượt của Vương Phương lại gặp phải điều cấm kỵ nhất của người vớt xác, chính là tử đảo.
Nhưng mà rõ ràng Vương Phương là nhảy sông tự vẫn cơ mà, sau khi chết biến thành thi sát thì còn lý giải được, vậy làm sao có thể trở thành tử đảo cơ chứ?
Tử đảo đều là những người bị sát hại dã man hóa thành, chẳng lẽ Vương Phương không phải tự vẫn, mà là bị ai đó giết chết rồi mới dìm xác xuống Hoàng Hà?
Nếu Vương Phương chỉ là thi sát, tôi có thể cược một ván thay cô ấy kêu oan, nhưng giờ cô ta đã trở thành tử đảo, thì chuyện này gay go rồi đây.
Bởi vì Bạch lão quỷ từng nói với tôi một câu, tử đảo lên bờ, sinh linh đồ thán.
Xác của Vương Phương tuyệt đối không được vớt.
Ngay lúc này tôi mang theo tâm trạng nặng nề một lần nữa quay về thôn Tiểu Vương, tôi phải nói chuyện này cho thần bà biết trước đã.
Khi thần bà nghe tôi nói tới Vương Phương đã biến thành tử đảo, sắc mặt của bà liền trở nên kinh hãi tột độ.
“Chàng trai, tôi có thể rất chắc chắn mà xác định với cậu, Vương Phương đích thị là nhảy sông tự tử. Đầu thất hoàn hồn tôi gặp qua cô ấy kia mà, trên người của cổ không có một chút oán khí nào là chết bất đắc kỳ tử cả. Mà cô ta biến thành thi sát là do đứa con trong bụng gây ra, cô ấy xem trọng đứa bé đó hơn cả tính mạng của mình nữa.” Thần bà chắc nịch nói với tôi.
“Thế bà nói vì sao cô ta lại biến thành tử đảo đi?” Tôi cất giọng hỏi.
“Đại khái tôi đã đoán được nhưng tôi không được nói ra, tôi chỉ có thể nói với cậu chuyện này có liên quan đến sự việc đàm Cửu Long năm xưa. Tôi thì không có nhân quả gì trong việc này, cho nên tôi cũng sẽ không động chạm đến cấm kỵ trong chuyện này đâu.”
Lại nữa, cái chết của Vương Phương vậy mà có liên quan đến đàm Cửu Long sao?
Tôi còn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng thần bà lại phất phất tay bảo tôi đi đi. Bảo rằng chuyện của chị dâu tôi bà không giải quyết nổi nữa, cũng khuyên tôi đừng cố gắng xuống nước để tìm Vương Phương.
Thần bà không nguyện ý nhúng tay vào, tôi chỉ đành gọi điện thoại cầu cứu Bạch lão quỷ thôi. Sau khi Bạch lão quỷ nghe tôi kể hết sự việc, liền bảo tôi trực tiếp đến tìm bà chủ tiệm hàng mã đi.
Về đến đê sông lớn, tôi cột lại chiếc thuyền nát, sau đó lập tức leo lên xe vọt thẳng ra tiệm hàng mã.
“Sư mẫuuuuu…”
“Cút.”
Hai từ sư mẫu vừa mới gọi ra miệng thôi, liền bị ánh mắt hình viên đạn của bà làm cho đứt đoạn mất tiêu, xem ra oán niệm giữa bà và Bạch lão quỷ không phải dạng bình thường đâu hầy.
“Được thôi, bà chủ, tôi có chuyện cần bà giúp đỡ.” Thế là tôi lập tức đổi cách xưng hô ngay.
“Của người hay của ma?”
“Của ma.”
“Làm sao? Cậu lại gặp ma à? Không phải lần trước tôi đã nói với cậu phải ngồi yên ở nhà trốn nợ Diêm Vương rồi sao, không có việc gì đừng có lanh chanh tham gia vào.”
“Thiệt chớ, bà tưởng tôi rảnh rỗi sinh nông nỗi hay sao dị, tôi đây là thiếu điều chưa chảy nhớt trong nhà thôi, nhưng họa từ trên trời rơi xuống thì tôi làm sao tránh được.”
Và rồi, tôi bắt đầu kể bà nghe từ chuyện chị dâu tôi trúng tà, cho đến khi xuống nước vớt xác gặp phải tử đảo, chính giữa có cuộc đối thoại của tôi và thần bà tôi cũng kể hết luôn. Nhưng khi tôi kể đến khúc Vương Phương biến thành tử đảo, sư mẫu này của tôi liền cười kỳ lạ lắm, khác hoàn toàn với vẻ kinh hoàng của thần bà. Nghe tôi nói hết câu chuyện, bà lên tiếng: “Tử đảo lên bờ, sinh linh đồ thán, đợi mà xem đi, người phải chết đầy ra đấy, tôi lại có biết bao nhiêu chuyện để làm ni.”
“Thần bà nói tử đảo có liên quan đến đàm Cửu Long, đây có phải là thật không?” Tôi liền hỏi.
“Có phải cậu rất hiếu kỳ vì sao Vương Phương lại trở thành tử đảo đúng không?”
“Đúng vậy.” Tôi gật gật đầu.
“Lý do cô ấy trở thành tử đảo, chính là vì cổ đã uống một ngụm nước Hoàng Tuyền.”
“Hoàng Hà thì chỉ có nước sông Hoàng Hà thôi chứ, lấy đâu ra nước Hoàng Tuyền?” Tôi giật mình hỏi lại.
“Còn không phải là do nguồn tai họa của gã đạo sĩ năm xưa để lại sao!”
Sau đó, sư mẫu tôi liền kể tôi nghe nguyên nhân vì sao Vương Phương có thể biến thành tử đảo, chuyện này quả thật là phải bắt đầu nói từ trận ác chiến tại đàm Cửu Long năm xưa…
Trong trận ác chiến đó, không chỉ có tám vị Hoàng Hà Đại Vương tử trận, mà sáu mươi bốn vị tướng quân tại Hoàng Hà cũng không thoát khỏi.
Trận chiến đó khốc liệt đến nỗi mịt mù đất trời, không thấy ánh sáng ngày đêm. Vẫn may là lúc đó có nạn hồng thủy, nơi đây không còn ai sinh sống, nếu không thì chắc Hoa Hạ thời đó cũng chả còn nguyên vẹn đâu.
Bản thân các Đạo sĩ tuy thủ đoạn thông thiên, nhưng chín con ác long kia cũng không phải dễ đối phó.
Trận chiến cứ kéo dài mãi, đạo sĩ lo rằng mọi thứ sẽ đi đến tình trạng không thể vãn hồi, bèn nghĩ ra một chiêu cực kỳ nham hiểm.
Hy sinh vô số sinh linh Hoàng Hà để làm cái giá phải trả cho việc mở ra ranh giới âm Dương, rồi từ âm giới trộm một nhánh nước sông Hoàng Tuyền.
Nước sông Hoàng Tuyền đều là ý niệm chết chóc, chỉ một lúc thôi đã có thể áp chế chín con ác long không còn sức để chống trả. Không chỉ chặt đứt chín cái đầu rồng, cuối cùng còn khiến tất cả những người tham chiến ngoại trừ đạo sĩ đều bị ngấm nhiễm ý niệm chết chóc của nước sông Hoàng Tuyền, tất cả đều đi vào cõi chết triệt để.