Bạch lão quỷ nói nếu tên họ Vương đó có dính líu đến lão Trần da bò, thì chuyện phân thủy kiếm chắc chắn phải làm cho bằng được, bọn họ lại đến tìm lão nữa cho mà xem.
“Chú Bạch, vị Trần quán chủ đó không phải đã nói không liên quan đến chuyện của Vương gia rồi sao?” Tôi hỏi.
“Nói thì nói thế, nhưng bên trong chắc chắn vẫn có nhúng tay vào. Vương gia bao đời làm nghề biệt bảo, trong nhà có bao nhiêu là bảo bối quý hiếm, ông ta nhìn thì thấy có cốt cách thần tiên, nhưng ai mà chẳng sợ chết cơ chứ, đến độ tuổi của ông thì nhất định phải nghĩ cách để duy trì tuổi thọ của mình. Tiểu tử, cậu có biết báu vật giá trị nhất ở dưới nước là cái gì không?”
“Là gì cơ?” Tôi lại hỏi.
“Tây Hải lão Bạng thổ linh châu, Bắc Hải Huyền Quy phụ hà đồ, Đông Hải ngư long kinh thiên biến, Nam Hải giao nhân triệt dạ khốc”
(Tây hải trai già nhổ linh châu, Bắc Hải linh quy trên mai có bản đồ dòng sông, Đông Hải cá hóa rồng trời đất rung chuyển, Nam Hải người cá khóc về đêm.)
Bài thơ này chính là muốn nói dưới nước có bốn vật đáng giá nhất, đó là Nguyệt Hoa Châu, Linh Quy Giáp, Long Dương Diên, Giao Nhân Lệ.
Đây chính là bốn vật chí bảo dưới nước, nhân gian hiếm khi gặp được, mỗi món đều giá trị liên thành, thần tiên gặp rồi cũng phải rung động thôi. Vương gia mấy đời biệt bảo, của cải thâm hậu, tương truyền rằng gia tộc họ còn cất giấu những ba giọt Giao Nhân Lệ.
Chỉ cần chịu đưa ra dù chỉ một giọt thôi, thì Trần quán chủ dễ gì không động tâm cơ chứ?
“Nếu thật sự lão đầu đó nhúng tay vào thì chuyện này sẽ rất phiền phức, chuyện đi đến đàm Cửu Long cho tên họ Vương kia chắc chắn cũng đến tay tôi. Thật ra thì tôi biết cây phân thủy kiếm đó ở đâu, cũng có chắc để lấy nó về. Chỉ là tên họ Vương đó muốn cây kiếm đó chủ yếu là cầu tài, mà phân thủy kiếm sau sẽ giúp ích cho cậu rất nhiều, là thứ quan trọng để tiết lộ bí mật thân thế về cậu, tôi phải vì cậu mà giữ nó lại chứ.”
“Có liên quan đến thân thế của tôi sao?”
“Ừm. Nếu như cậu muốn biết thân thế của cậu, tương lai nhất định sẽ phải đến đàm Cửu Long một chuyến. Cậu không có bản lĩnh như tôi, rời xa phân thủy kiếm chắc chắn sẽ không vào được.”
Thật không ngờ lão Bạch không nguyện ý giúp tên họ Vương kia là vì lý do này, vậy mà tôi cứ tưởng rằng lão không đi là do sợ chết ở trong đó chứ…
Chúng tôi đoán được Trần quán chủ nhất định sẽ giúp tên họ Vương đó, nhưng làm sao cũng không ngờ lão ta lại làm theo cách này. Nửa tháng sau, một tin sốt dẻo được bùng phát tại thôn Hạ Bá, tên họ Vương đó muốn trùng tu lại cổ tế đài Hoàng Hà, vì Hoàng Hà Nương Nương điêu khắc tượng thần.
Khi nghe được tin này, Bạch lão quỷ vẫn còn bình tĩnh lắm.
"Hừm, tôi biết ngay bọn họ sẽ đánh chủ ý lên cô vợ quỷ của cậu mà. Chỉ cần có sự giúp đỡ của cô ấy, việc lấy phân thủy kiếm về đó là một chuyện không khó. Nhưng chắc lão già mặt dày sẽ không ngờ, dù cho lão đưa ra lợi ích gì thì Hoàng Hà Nương Nương cũng sẽ không động lòng đâu.”
“Hoàng Hà Nương Nương có tượng thần, cũng chính là đã có chốn dung thân tại nhân gian, còn có thể tích lũy công đức tu hành, chú chắc chắn là cô ấy sẽ không động lòng sao?” Tôi hỏi lại.
“Nói nhảm nữa, ngay cả tôi cũng biết phân thủy kiếm có lợi cho cậu thì đương nhiên cô ấy cũng sẽ biết chứ, cậu đừng quên cô ấy là vợ của cậu đấy.”
Bạch lão quỷ nói một cách kiên định vô đối, thế nhưng, xã hội hiện đại đừng nói chỉ treo một cái hư danh, cho dù là kết hôn sinh con cũng chưa chắc sẽ ở bên nhau cả đời.
Tôi và Hoàng Hà Nương Nương trước mắt cũng chỉ có duyên gặp qua một lần, cô ấy sẽ vì tôi mà bỏ qua chuyện tốt như thế này?
Nếu đổi lại là tôi, chưa chắc tôi sẽ làm như thế.
Không phải con người tôi bạc tình, mà là do thời đại này rất phù phiếm, không ngoại tình thì cũng đã là chân ái rồi. Càng huống hồ chi giữa tôi và cô ấy, không bao giờ được gọi là tình yêu.
Cổ tế đài tu sửa hơn mười ngày đã xong, hôm khánh thành tôi có đến quan lễ, nhìn ra được tên họ Vương đó thật sự đã tốn một vố rất đậm. Thông thường cổ tế đài được làm bằng đá cẩm thạch trắng, từ bờ sông đi xuống mặt nước uẩn uẩn khúc khúc dài hơn trăm mét, chi phí chắc phải hơn hàng trăm không ít đâu.
Tượng Hoàng Hà Nương Nương đứng ngay thẳng ở giữa cổ tế đài, chân nhân lớn nhỏ, trên người là bộ đồ màu đỏ, kèm thêm miếng vải phủ đầu đỏ chót.
Nhìn thấy miếng vải phủ đầu màu đỏ, bất giác trong lòng tôi lại trỗi dậy sự buồn bực khó tả, nhất là khi thấy hoa văn trên miếng vải đỏ thêu long phụng trình tường. Những tấm vải đó không phải chỉ chuyên dành cho tân nương sử dụng sao?
Người đến quan lễ rất đông, Trần quán chủ cũng có mặt.
Tôi chen chúc trong dòng người chật chội, nhìn thấy tên họ Vương đó đang nói chuyện với Trần quán chủ, bên cạnh còn có một vị thanh niên mặt thanh mày tú đứng đó.
Xây dựng tượng thần, những ngu dân ngu phụ mê tín muốn khấu đầu tế bái, nhưng lại bị người của Vương gia ngăn cản, chỉ nhường đường cho người thanh niên đó một mình đi lên thắp bốn nén nhang.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi càng thấy hoài nghi hơn.
Cũng không còn tâm trạng tiếp tục xem náo nhiệt nữa, tôi nhanh chóng chạy về nói chuyện này cho Bạch lão quỷ nghe.
Lão Bạch nghe tôi kể xong liền giật cả mình.
“Chú Bạch, tên họ Vương đó muốn làm gì vậy?”
“Có vậy cũng nhìn không ra sao, hắn đang làm những gì chúng ta từng làm, cầu hôn vợ mi chứ còn chi nựa.”