“Ra ngoài đi, nhanh ra ngoài đi” trong lòng hắn âm thầm nói “Em tưởng anh không nhìn được sao? Ha ha, mình đã chuẩn bị hết rôi”.
Thì ra, sau sự kiện rình trộm WC bị Phạm Văn Đình phát hiện, ở phòng nghỉ của mình hắn cũng chỉnh một ít, ***c một lỗ nhỏ ở cánh cửa, đương nhiên là cửa này cũng không giống với cái ở ký túc xá, bên trong có thể nhìn ra được.
Vừa nhìn vào hắn liền thấy nàng đang cởi quần bò, lộ ra cặp đùi trắng nõn nà. Phía dưới của hắn liền dựng đứng lên.
Chỉ thấy trong chỗ trắng có ít “cỏ” đen, làm cho người xem trăm lần không chán.
Đặc biệt là khi nhìn thấy nàng nhẹ nhàng, vuốt bụng, thật là đáng tiếc, chỉ là vuốt bụng chứ không phải là phía dưới. Cũng đủ để hắn liều mạng nuốt nước bọt.
Nhưng cảnh đẹp cũng không diễn ra lâu, chỉ một lát, nàng liền ngồi xuống, bởi vì WC của khách sạn đặt ngồi, nên khi nàng ngồi xuống, cũng chẳng còn gì nhiều để mà nhìn.
Hắn liền vận công, liền nghe được tiếng “Róc rách” tuy không thấy được nhưng cũng có thể biết nàng đang làm gì.
Tuy lúc này không có gì cả nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì hắn biết khi nàng đứng lên, nhất định sẽ thấy được cảnh nàng mặc đồ lại.
Qua một hồi, thanh âm nước chảy không còn nữa, chỉ thấy nàng rút ra vài tờ khăn giấy ở bên, sau đó liền đưa về phía giữa hai chân, nhẹ nhàng lau.
Một lần, hai lần, ba lần Mỹ Cầm cuối cùng cũng lau tới lần thứ tư. Ở ngoài, hắn lúc này thật vô cùng ngứa ngáy, thật sự muốn xông vào giúp nàng nhẹ nhàng lau ..chỗ đó, cái việc của nữ nhân này chính là điều mà tất cả đàn ông trên thế giới đều muốn làm.
Nàng lau xong liền ném khăn đi, sau đó đứng lên, hắn một lần nữa lại thấy được cảnh nàng chỉnh quần áo.
Làn da trắng muốt của nàng, cùng với cỏ cây u nhã, tươi tốt ở dưới, làm cho người khác muốn liên tưởng đến, phía dưới của hắn càng lúc càng cương cứng lên, như muốn phát hỏa.
Nhìn thấy nàng kéo quần lên, từ bắt đầu cài cúc, hắn liền chạy nhanh về phía giường, ngồi xuống. Lúc này, phản ứng phía dưới của hắn quá là lợi hại, hắn phải dùng chân kẹp lại để tránh tí nữa lại có hành vi vùng dậy.
“Mỹ Cầm, xong rồi sao?” nhìn thân hình đầy đặn của nàng, hắn ôn nhu nói, vừa rồi, thật tiếc là nàng không cởi cả áo ra cho hắn nhìn cả ngực.
"Ừm " nàng nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống một chiếc giường khác.
“Anh…anh vào WC đã” hắn vừa nói vừa chạy vào. Thực sự là hắn muốn xem lúc nãy nàng có để lại dấu vết gì không, nhưng kết quả thật đáng thất vọng, hắn tìm tới tìm lui mà không thấy một tí gì, ngay cả chiếc khăn nàng vừa dùng cũng không, chắc là đã bị nàng xả đi một lượt.
Ai dà, hay là mình tự sướng ở đây nhỉ. Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, lấy vật cứng ở dưới ra.
Nhưng càng làm thì nó lại càng cứng thêm nhưng mãi không thể ra được. Cứ thế một hồi, thấy không thể nào xoay chuyển, hắn đành dừng lại.
“Em đang xem TV à?” vừa đi ra hắn vừa len lén nhìn nàng.
“Ừ” nàng vừa nhìn TV vừa nói.
“Em có lạnh không?” hắn làm bộ như cố ý tỏ vẻ quan tâm, rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Không lạnh” nàng cũng không chút phản kháng, tùy ý cho hắn ôm, còn nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn, mắt nhìn TV.
Thấy nàng cũng không có ý đề phòng minh, hắn liền nhẹ nhàng vuốt ve phần trên của nàng. Tuy đã cách một lớp quần áo, nhưng cảm giác mềm mại quả thực làm cho hắn muốn kêu trời ơi.
"Đừng" nàng cũng bởi bị hắn vuốt ve mà thẹn thùng mà nhắm mắt lại, không xem TV nữa.
Sờ bên ngoài một hồi, không còn đủ thỏa mãn nữa, hắn liền chuyển tay xuống đến bụng nào, rồi nhẹ nhàng, chui vào trong lớp áo, chuẩn bị dời lên trên.
"Đừng, đừng, anh đừng như vậy, tí nữa còn phải gặp bác sỹ đó!" nàng vội đem bàn tay đang hướng lên chặn lại, thẹn thùng nói, mặt đã ửng đỏ, vô cùng đáng yêu.
“Cho anh sờ tí đi, một xíu thôi mà, dù sao ở chỗ này cũng chán lắm. Hơn nữa cũng lâu lắm rồi chưa sờ lần nào” Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhẹ nhàng mà hôn lên vành tai nàng, sau đó lại xuống tới cổ.
Nghe hắn nói như vậy, nàng không nói gì nữa, chậm rãi buông tay ra. Sau đó thả lỏng, dựa vào lòng hắn.
Vừa được đảm bảo, hắn liền cho tay lên trên, ***ng ngay vào nịt ngực của nàng, không thể thấy được hình dáng cũng màu sắc thì thực là phí phạm, trong lòng vùa động, bàn tay còn lại liền cởi nút sơmi nàng ra.
"Đừng mà" Mỹ Cầm khẽ vô lực kêu lên một tiếng.
“Chỉ một xíu thôi mà” hắn lại thì thầm vào tai nàng.
Trong chốc lát, hắn cởi toàn bộ nút phía trên ra, chính là chiếc áo lót màu đen lập tức hiện ra trước mắt.
Hình như quần lót của nàng cũng màu đen, trong lòng hắn lại thầm nghĩ. Vừa nãy nàng chỉ cởi ra có một nữa, nên cũng không để ý tới cái quần lót của nàng.
“Nịt ngực của em là loại nào?” hắn liền hỏi.
“Là, là 38D” Mỹ Cầm thẹn thùng nói.
“Ồ” Trần Thiên Minh gật đầu…loại này cũng đã cũ rồi, lúc nào phải dẫn nàng đi mua một ít đồ lót quyến rũ rồi từ từ thưởng thức một phen mới được.
“Đẹp quá” vừa nói hắn vừa vuốt ve chiếc nịt ngực, thực ra với sắc lang như hắn, cái áo không có gì đáng chú ý cả, mà chính là vật ở trong.
Trần Thiên Minh muốn luồn tay ra sau cởi phăng nó ra, nhưng Lưu Mỹ Cầm lúc này vẫn nằm trong lòng hắn, lưng dán chặt vào ngực, đến nỗi ngón tay cũng không xuyên vào được.
Khuấy động một hồi vẫn không có biện pháp nào, trong lòng hắn gấp đến độ trán toát đầy mồ hôi. Hắn trục tiếp thò tay vào trong chiếc áo, cuối cùng cũng trực tiếp động được tới ngực nàng.
“Đừng” đầu nàng bây giờ đã gần như cúi sát tới tận ngực.
Mặc dù bị cái áo lót đè rất chặt, nhưng tay của hắn đích thực đang đi chuyển bên trong, Mịe, bất động cũng được, mà di chuyển cũng tốt.
Quả nhiên, chỉ một lúc là hai má nàng càng đỏ hồng, hai tay ôm chặt bắp đùi hắn, thi thoảng lại khẽ run lên một chút.
Mặc kệ, trước tiên cứ hoạt động thân thể một tí đã, tới bệnh viện sau cũng được. Nghĩ tới hắn liền rút tay ra khỏi chiếc ***g, chậm rãi hướng xuống bụng nàng, vuốt ve.
"Đừng, đừng mà, một lát phải tới bệnh viện nữa" Lúc này hai mắt nàng mở to, đầy vẻ kiên định nói.
"Anh, anh không phải là muốn cái kia, anh chỉ là muốn xoa bụng em thôi, con của chúng ta" vừa thấy ý nghĩ của mình bị nàng phát hiện, hắn lập tức dừng tay, nhẹ nhàng sờ bụng nàng, ra bộ dáng muốn là …người cha tốt.
“Ừ” Nàng cũng hạnh phúc ngã vào lòng hắn, nỉ non:”Thiên Minh, nhà em có việc, lại phải làm phiền anh nữa”.
“Anh chính là ông xã em, sau này dù có việc gì, anh cũng không để em chịu khổ nữa” hắn xoa đầu nàng, có chút cảm động nói. Mỹ Cầm chỉ là người quê lên tỉnh, sau này đi theo mình, lại còn chấp nhận chia sẻ với những phụ nữ khác, Trần Thiên Minh chỉ lo nàng phải chịu nhiều ủy khuất!
“Em rất hạnh phúc” Nàng cảm kích nói với hắn.
“Em về sau này chắc chắn sẽ còn .. hạnh phúc hơn” hắn cười dâm dãng, cố ý nhấn mạnh hai chữ “hạnh phúc”
“Ừ” không nghe rõ ràng nên nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên mặt hắn.
Trần Thiên Minh liền trở nên ngây ngốc, đây chính là nàng chủ động thân mật với mình. Hắn kích động ôm chặt lấy nàng, tay phải lại bắt đầu hoạt động, hắn bây giờ như một thanh củi khô, bị Lưu Mỹ Cầm ..châm lửa, sao có thể không bùng cháy?
“Đừng mà, anh, em không chịu nữa đâu, đang là ban ngày mà” Dù bị hắn khi dễ làm cho toàn thân khó chịu, nhưng dù sao nàng cũng là con gái, khống chế tốt hơn hắn rất nhiều nên vội nói.
“Ồ” nhìn xuống bàn, đồng hồ cũng chỉ gần chín giờ. Nghĩ tới việc không đi sẽ bị chị Yến quở trách, hắn liền hung hăng nắn bóp ngực Lưu Mỹ Cầm thêm vài cái rồi mới từ từ đứng lên.
Vẻ mặt ửng hồng nàng cũng đứng lên, vội chỉnh lại quần áo.
“Để anh giúp em, đó là trách nhiệm của anh” thấy được cơ hội để khinh bạc, hắn liền vội tới giúp nàng.
Thấy hắn đã nói như vậy, nàng cũng không cản.
Hắn chậm rãi chỉnh lại y phục cho nàng, lâu lâu lại đùa nghịch chiếc nịt ngực, làm cho sắc mặt nàng vừa hồi phục, lại trở nên ửng hồng.
“Anh, đừng phá nữa mà, không còn sớm nữa đây, nếu mà anh muốn, thì….sau đó cũng được” nàng vừa nói ra ý nghĩ của mình, mặt liền đỏ ửng.
“Tốt, tốt” nghe nàng nói vậy, hắn cao hứng gật đầu, ý của nàng, hắn đâu phải thằng ngu mà không hiểu? Phía dưới ngay lập tức lại dựng đứng lên.