Tiểu Trữ tan ca, vội vàng rời khỏi công ty, bây giờ nàng còn không dám kiểm tra túi mình, bởi vì nơi đây gần công ty, nàng định đi tới đầu phố bên kia, sẽ xem túi mình có mất vật gì hay không.
Đi tới đầu phố bên kia, Tiểu Trữ vội vàng mở túi mình ra cẩn thận xem xét. Ví tiền, điện thoại di động, tất cả đều còn, chỉ là hơi lộn xộn. Xem ra, mình phải rời khỏi công ty này thôi, ngày mai tìm một cái cớ nói với Thái Đông Phong. Trước kia Trần Thiên Minh cũng đã nói với mình rằng Thái Đông Phong không phải là người tốt. Bây giờ từ công ty công ty hắn, thì đúng là như vậy.
Trong lòng Tiểu Trữ thầm nghĩ. Ngay lúc Tiểu Trữ cẩn thận lục lọi túi của mình, một nam nhân đột nhiên chạy tới bên người Tiểu Trữ,cướp lấy túi của nàng, sau đó liều mạng chạy đi.
Tiểu Trữ vốn đang kiểm tra túi bị nam nhân nọ dùng sức giật túi, nàng không trụ chân lại được, ngã trên mặt đất. Nhưng mà, nàng lập tức đứng lên, liều mạng đuổi theo nam nhân đang bỏ trốn, vừa đuổi theo vừa hô:
“Cướp đồ, có người cướp đồ!” Mặc dù Tiểu Trữ kêu như vậy, nhưng mà người
trên phố ở cạnh đó nhìn thấy cũng làm như không trông thấy, dù sao không ai muốn làm anh hùng trong tình huống này.
“Ôi chao!” Bởi vì Tiểu Trữ đi giày cao gót, hơn nữa nàng chạy cũng nhanh, không cẩn thận khiến chân trẹo một chút, liền ngã trên mặt đất.
Sau khi tan học, Trần Thiên Minh lên phố mua một số đồ dùng. Khi hắn vừa đi tới chỗ phố rẽ, chỉ nghe tiếng phụ nữ hô: “Cướp đồ!”, tiếp theo thấy một nam nhân cầm một túi xách của nữ nhân chạy tới hướng này. Không cần hỏi cũng biết, nhất định nam nhân này đã cướp túi, nếu không hắn là nam nhân cầm túi xách của nữ nhân đi trên phố làm gì?
“Này, anh đứng lại cho tôi”. Trần Thiên Minh nói với nam nhân kia, mặc dù hắn không phải anh hùng. Nhưng mà, có lúc hắn cũng muốn bắt chước anh hùng.
Nam nhân kia thấy Trần Thiên Minh đứng ra gọi mình, hắn vừa chạy vừa hét lên với Trần Thiên Minh: “Mẹ kiếp! Nếu mày tiếp tục xen vào việc của người khác, lão tử sẽ giết chết mày”.
Trần Thiên Minh vừa nghe liền phát hỏa. ***, dám chửi mình hả, xem ra hắn chán sống rồi: “ĐM mày, mày đứng đó cho tao, hôm nay không giáo huấn mày một trận thì mày không biết thế nào là kẻ ác tất có ác nhân trị!”
Trần Thiên Minh nói xong, liền đuổi theo người kia. Bởi vì đang ở trên đường, hắn không dám dùng tới công lực, nhưng bây giờ thể chất hắn cực kỳ tốt, trong chốc lát đã đuổi kịp thằng kia.
Nam nhân kia thấy Trần Thiên Minh vẫn tiếp tục đuổi theo mình, vội vàng một tay cầm túi, một tay lấy ra một tiểu đao, hung dữ nói với Trần Thiên Minh: “Mày đến đây, tao đâm mày chết”.
“Đến à, mày có bản lãnh đâm chết tao sao”. Trần Thiên Minh cười cười nói với nam nhân kia. Đồ chơi như vậy, hắn không thèm để mắt tới. Buổi tối hôm đó, cao thủ kia dùng đao chém mình, mình vận công lực đánh tới một chưởng, không biết hắn bay đi chốn nào. Tên bụi đời này còn dám nói vậy với mình, thật là buồn cười đến rụng cả răng.
Nam nhân kia nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, tức muốn lộn ruột, hắn cầm đao hung ác đâm tới ***g ngực Trần Thiên Minh, giông như là muốn cướp đi cái mạng nhỏ của Trần Thiên Minh vậy.
Trần Thiên Minh mỉm cười, xoay thân một cái, trên tay đã xuất hiện thanh đao của nam nhân, cũng đoạt lấy túi trong tay hắn, còn đạp lên hắn một cái, người nọ bị Trần Thiên Minh đá một cước trúng mông, cả người lăn ra đầu trùng với xuống đất.
“Thế nào hả, còn dám làm kẻ trộm nữa hay không? Người ta làm kẻ trộm, mày cũng là kẻ trộm, tại sao bản lãnh của mày kém quá vậy?” Trần Thiên Minh thấy người này dễ dàng bị mình đánh ngã như vậy, cảm giác không có chút hứng thú nào.
“Mày, mày trả lại túi cho tao”. Tên kia hình như rất sốt ruột, giống như là Trần Thiên Minh đoạt túi của hắn như vậy. Nhưng mà, sự thật đúng là vậy, Trần Thiên Minh đoạt túi trên tay hắn.
“Túi này là của mày sao? Mày sẽ không biến thái như vậy chứ, cầm túi xách của phụ nữ đi trên đường phố”. Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
“Không… không thể vậy ư? Mày nhanh đưa cho tao, nếu không, tao sẽ không khách khí nữa đâu”. Nam nhân kia chột dạ nói. Hình như thằng cu muốn làm anh hùng này cũng có chút bản lĩnh, hắn không dám lỗ mãng.
“Thử hỏi mấy câu, mày thích cầm túi xách phụ nữ đi trên đường phố, vậy mày có mặc tiểu khố cùng nịt ngực của phụ nữ đi trên đường không hả? Chắc hẳn là có rồi, những kẻ biến thái hầu hết đều thích như vậy”. Trần Thiên Minh tiếp tục trêu chọc nam nhân nọ.
“Trả túi cho tao”. Tên kia lại nói.
“Mày có bản lĩnh thì tới đoạt đi”. Trần Thiên Minh cố ý đưa cái túi sang bên phải, làm ra động tác đấu bò tót.
Nam nhân nọ thấy túi xác, lập tức vọt tới, nhưng mà Trần Thiên Minh làm sao để hắn cướp được chứ? Lúc tên kia sắp bắt được, Trần Thiên Minh liền thu túi lại, hắn ta liền vồ vào khoảng không.
“Còn chậm một chút, làm lại đi”. Trần Thiên Minh vẻ mặt cao hứng, đã lâu mình không chơi trò đầu bò, hôm nay không ngờ lại có cơ hội cùng tên cướp này chơi trò đấu bò.
Người kia liền vọt tới lần nữa, Trần Thiên Minh lại thu lại, sau đó phân phải ngáng thằng nhóc kia, tên kia lập tức ngã “Bịch” trên mặt đất, lúc này không biết đầu đã dính bao nhiêu đất.
“Hay là mày tiếp tục tới đồn công an chơi đùa nha”. Trần Thiên Minh đi tới bên người tên kia, nói. Ha ha, hôm nay mình không phí chút công lực nào cũng có thể cùng kẻ trộm đùa giỡn, thật là sảng khoái.
Đột nhiên, bạch quang chợt lóe, tên kia phóng thứ gì đó tới. Trần Thiên Minh tay mắt nhanh nhẹn lập tức tiếp được. ***! Là tiểu đao. Trần Thiên Minh giữ lấy vết cắt trong lòng tức giận mắng thầm. Bởi vì hắn nhất thời khinh thường, không có vận công, cho nên để cho tiểu đao cắt trúng tay làm bị thương, lại còn chảy máu.
Vì vậy, Trần Thiên Minh vội vàng vận Hương Ba Công làm máu trên tay ngừng chảy, sau đó vừa ngẩng đầu vừa nói: “ĐM, tao hôm nay không cho mày đầu rơi máu chảy, tao sẽ không… Ơ? Người đâu? Đi đâu rồi?” Trần Thiên Minh kỳ quái nhìn lên phía trước. Thì ra, người nọ thấy mình không phải là đối thủ của Trần Thiên Minh, sau khi phóng tiểu đao về phía Trần Thiên Minh liền trốn mất.
Bất đắc dĩ Trần Thiên Minh không thể làm gì hơn là đem tiểu đao ném đi,
sau đó đi tới phía trước. Hắn vừa đi vừa kêu: “Người nào bị cướp túi xách, người nào vậy? Người hô bị cướp đồ là ai thế?” Trần Thiên Minh hết nhìn đông lại nhìn tây, muốn tìm ra chủ nhân của chiếc túi.
Tiểu Trữ vừa nghe có người hô: “Người nào bị cướp túi xách!” vội vàng ngẩng đầu lên.
“Là cô!”
“Là anh!”
Trần Thiên Minh cùng Tiểu Trữ đồng thanh nói. Bọn họ không ngờ lại gặp đối phương tại nơi này.
Trần Thiên Minh nghĩ tới lời ngày đó Tiểu Trữ nói với mình, sắc mặt nhanh chóng trầm lại, ném túi xách tới trước mặt Tiểu Trữ, sau đó xoay người định rời đi.
“Này, Trần Thiên Minh, anh chờ một chút, vừa rồi…” Tiểu Trữ còn ngồi trên mặt đất thấy Trần Thiên Minh phải đi, vội vàng gọi hắn lại.
“Có phải cô định nói vừa rồi lại là do tôi diễn trò? Rằng không qua mắt được cô?” Trần Thiên Minh lạnh nhạt cười. Nghĩ tới lần trước mình có lòng tốt cứu nàng, nàng lại nói mình cùng Trường Mao diễn trò. Cho nên, bây giờ thù cũ cùng hận mới trong lòng hắn bốc lên!
“Tôi, tôi…” Tiểu Trữ không ngờ Trần Thiên Minh lại nói chuyện với nàng như vậy, nhất thời không thể thích ứng, nói không ra lời. Bởi vì, trước kia Trần Thiên Minh ở trước mặt nàng lúc nào cũng hi hi, ha ha khuôn mặt luôn tươi cười, lúc nào cũng mỉm cười với nàng. Nhưng mà bây giờ, khuôn mặt sầm lại, lạnh lùng.
“Tôi là một người biết liêm sỉ, có lòng tự tôn, tôi đã từng phát thệ sẽ không bám lấy cô nữa thì sẽ không bám lấy cô”. Trần Thiên Minh lạnh lùng nói tiếp.
“Anh, tay anh bị chảy máu rồi”. Tiểu Trữ chỉ vào tay Trần Thiên Minh, nói. Con người là một cái gì đó rất kỳ lạ, lúc Trần Thiên Minh không còn cười với Tiểu Trữ nữa thì trong lòng nàng lại có cảm giác không thoải mái. Nhưng mà, quan trọng là phát hiện của Tiểu Trữ ở công ty Thái Đông Phong, cho nên, nàng bây giờ cũng có chút tin lời Trần Thiên Minh nói.
“Đó là dùng nước thuốc đỏ diễn trò, không phải thật”. Trần Thiên Minh vừa cười lạnh vừa xoay người. Hắn muốn đi, dù sao nàng muốn Thái Đông Phong hại nàng, mình ở đây cản trở làm gì chứ!
“Ôi chao!” Tiểu Trữ ôm chân, kêu thảm. Vừa rồi vấp ngã, bây giờ lại càng đau, đau tới mức nàng không thể đứng lên, chỉ có thể tiếp tục ngồi đó kêu đau.
“Cô, cô làm sao vậy?” Trần Thiên Minh nghe thấy tiếng kêu thảm của Tiểu Trữ, vội vàng quay đầu lại, thấy khuôn mặt Tiểu Trữ trắng bệch, không kìm được mà quan tâm hỏi.
“Tôi, hình như tôi bị trật chân rồi, đau quá”. Tiểu Trữ nhỏ giọng nói.
“Vậy cô gọi điện cho Thái Đông Phong, bảo hắn đưa cô đến bệnh viện xem xét đi”. Trần Thiên Minh nói.
“Anh, anh làm sao vậy, thấy tôi đau đã không thèm để ý tới, lại còn châm chọc tôi”. Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh đối xử như vậy với nàng, trong lòng nàng có một cảm giác khó nói nên lời.
“Không phải cô đã nói là tôi luôn quấn quýt bên cô sao? Giờ tôi nào dám quan tâm đến cô chứ, hay là cô gọi Thái Đông Phong của cô đến đi!” Trần Thiên Minh lắc đầu nói. Bây giờ hắn muốn từ từ quên đi Tiểu Trữ. Cho nên, hắn không muốn tự mình gánh lấy phiền toái, dù sao vẫn nên có lòng tự tôn.
“Anh đi đi, anh đúng là kẻ vô tình, ô ô ô…” Trên chân đau vô cùng, còn phải nghe lời nói lạnh lùng của Trần Thiên Minh, Tiểu Trữ cảm thấy rất chua xót, khóc lớn lên.
“Cô, cô để cho tôi xem một chút”. Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ khóc, trong lòng cũng không yên tâm. Cho nên, hắn đi tới trước mặt Tiểu Trữ, ngồi xuống bên cạnh. Có thể Tiểu Trữ bị sái chân rồi, không biết có trật khớp xương hay không, chân nàng bây giờ vừa đỏ lại vừa sưng.
“Anh… không phải là không để ý tới tôi sao?” Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh ngồi xuống xem xét chân mình, trong lòng có cảm giác dễ chịu hơn.
“Là cô không muốn tôi để ý đến cô mà, lần trước tôi còn bị cô mắng cho một trận”. Trần Thiên Minh cười khổ, nghĩ tới việc lần trước Tiểu Trữ mắng mình rất nặng nề.
“Tôi, lần trước là tôi nhất thời tức giận. Anh… anh đừng để bụng, được không?” Tiểu Trữ biết ngày đó mình mắng Trần Thiên Minh hơi quá đáng, Trần Thiên Minh cũng là muốn tốt cho mình. Hơn nữa, hắn cũng không nói gì sai, công ty của Thái Đông Phong quả thật là có vấn đề, nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng Tiểu Trữ lại có chút sợ hãi.
“Quên đi, chuyện đã qua thì để cho nó qua đi, tôi cũng không phải là người hẹp hòi”. Trần Thiên Minh nói. Nói xong, hắn nhẹ nhàng nâng chân Tiểu Trữ lên.
“Ôi chao, đau!” Tiểu Trữ lại kêu thảm.
“Tôi xem xét một chút sẽ đỡ”. Trần Thiên Minh vừa nói vừa âm thầm vận Hương Ba Công, lần trước ở huyền môn nhìn thấy một số sách chữa thương, bây giờ có thể dùng tới. Hắn vừa vận chân khí lên ngón tay, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp chân Tiểu Trữ.
“Bây giờ cô cảm thấy sao rồi?” Trần Thiên Minh nhẹ nhàng buông chân Tiểu Trữ, nói. Không biết mình làm như vậy, có thể giảm bớt đau đớn cho Tiểu Trữ hay không, dù sao trong sách đã viết là có thể.