Hà Đào vừa vào trong, nàng thấy ngay Diệp Đại Vĩ, nàng rất sửng sốt, dừng lại ngay ở cửa.
“Hà Đào, thế nào? Thấy tôi nên không dám vào sao?” Diệp Đại Vĩ thấy Hà Đào cũng đến, trong lòng hắn mừng như điên, những vẫn không quên khích bác Hà Đào.
“Ai nói ta không dám vào,” Hà Đào cũng không chịu kém, nàng thấy trong gian phòng K có mấy nam mấy nữ, vì thế cùng Lưu Mỹ Cầm cũng không quá sợ hãi. Xem ra là Diệp Đại Vĩ theo đuổi Lưu Mỹ Cầm, đêm nay muốn nói chuyện với Lưu Mỹ Cầm, nàng vốn biết con người của Diệp Đại Vĩ, cũng rất hiểu ở cùng với hắn thì nguy hiểm đến mức nào.
“Tốt, mọi người ngồi đi, cùng hát nào.” Diệp Đại Vĩ bắt chuyện với mấy nam nữ kia, thật ra bọn họ đều là thủ hạ của hắn, chẳng qua là cũng không dám để Tóc Xù xuất hiện, bởi vì lần trước Tóc Xù đánh Trần Thiên Minh, Hà Đào cũng có mặt.
“Lão đại, đại sự không tốt,” Lâm Quốc chạy ngay đến văn phòng gặp Trần Thiên Minh rồi vội vàng nói.
“Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?” Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Lâm Quốc nói vậy, trong lòng cũng giật mình. Từ lúc chia tay với Hà Đào, hắn đến giờ toàn gặp vận ‘đen’ không.
“Hà, Hà Đào cùng một cô giáo nữa trong trường đang ở quán karaoke của Diệp Đại Vĩ, Phùng Hào đã hỏi qua, hình như thấy bảo là sinh nhật của Diệp Đại Vĩ, chỉ là sinh nhật của hắn đã làm vào tháng trước, vì thế em nghi là trong việc này có điều mờ ám. Rất có thể…” Lâm Quốc nói đến đây thì hơi dừng lại.
“Có thể cái gì? Nói nhanh!” Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Hà Đào đi đến chỗ của tên sắc lang Diệp Đại Vĩ kia, trong lòng rất gấp, vì thế vội hỏi có chuyện gì xảy ra.
“Nghe nói Diệp Đại Vĩ thường dùng thủ đoạn ‘hạ dược’ để ‘mê gian’ các cô gái. Chẳng qua đây chỉ là nghe nói, cũng chưa có ai thấy tận mắt.” Lâm Quốc khoát khoát tay bất đắc dĩ nói.
“A Quốc, chú mau gọi điện thoại cho Phùng Hào, kêu nó bao căn phòng bên cạnh phòng đó cho anh, nhớ cẩn thận tìm hiểu, anh đến đó ngay.” Trần Thiên Minh nghe thấy thủ đoạn bỉ ổi của Diệp Đại Vĩ, hắn cũng sợ Hà Đào có chuyện, vì thế liền kêu Lâm Quốc trông coi khách sạn, còn hắn thì chạy ngay đi lấy xe chạy đến quán karaoke của Diệp Đại Vĩ.
“Phùng Hào, sự tình như thế nào?” Hà Đào tiến vào căn phòng mà Phùng Hào đã bao, sau đó hỏi luôn.
“Trong này có một tên phục vụ mà em quen, em đã kêu hắn vào xem, bọn họ vẫn còn đang hát, chẳng qua em thấy hắn nói là trong đó ngoài hai cô gái mà hắn không quen, còn lại thì nam chính là thủ hạ của Diệp Đại Vĩ, còn nữ thì là đám ‘tiểu thư’ trong quán.” Phùng Hào nhanh chóng nói: “Em thấy hai cô giáo kia chỉ sợ là tối nay sẽ có chuyện.”
“Tốt, Phùng Hào, chú ra cửa canh xem, phòng bên đó có chuyện gì không? Anh giờ liền gọi điện cho Hà Đào.” Trần Thiên Minh nói xong liền lấy điện thoại gọi cho Hà Đào.
Di động kêu đã lâu, Hà Đào cũng không nghe, không biết là nàng không nghe được, hay là không muốn tiếp điện thoại của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh vẫn không nản chí, tiếp tục gọi.
“Xin chào,” Hà Đào rút cục cũng bắt máy, trong lòng Trần Thiên Minh rất cao hứng, “Hà Đào, em đang ở đâu?”
“Ta ở đâu thì liên quan gì đến ngươi?” Hà Đào nghe thấy tiếng của Trần Thiên Minh, trong lòng rất giận, vẻ mặt cũng rất khó coi.
“Anh nói cho em nghe, Diệp Đại Vĩ không phải là người tốt đâu, em…” Trần Thiên Minh muốn nhanh chóng đem ý đồ của Diệp Đại Vĩ tối nay nói ra cho Hà Đào, chỉ là Hà Đào đã cắt lời hắn.
“Trần Thiên Minh, ngươi sao lại theo dõi ta? Ta thấy ngươi cũng không tốt lành gì đâu? Ngươi cũng đừng gọi điện thoại cho ta, có gọi ta cũng không nghe đâu, ta cũng muốn nhìn thấy ngươi nữa, cũng không muốn nghe ngươi nói nữa, ngươi tốt nhất là tránh xa ta ra một chút.” Hà Đào không ngờ được Trần Thiên Minh lại theo dõi nàng, vì thế rất tực giận cụp máy luôn.
“Anh…” Trần Thiên Minh còn đang muốn nói, nhưng mà Hà Đào đã cụp máy, vì thế đành thôi. Hắn lại nói với Phùng Hào: “Phùng Hào, chú canh cửa cho anh, nếu có gì lạ, lập tức báo ngay.” Trần Thiên Minh bắt đầu chờ đợi, nếu nửa tiếng nữa Hà Đào còn không ra, hắn nhất định sẽ xông vào, mặc kệ Hà Đào coi hắn là loại gì.
“Hà Đào, làm sao vậy, vừa nói chuyện điện thoại với ai, là ai đã chọc giận cô, ta sẽ cho người đánh hắn cho cô bớt giận.” Diệp Đại Vĩ loàng thoáng nghe được tiếng quát nạt tức giận của Hà Đào với Trần Thiên Minh, có vẻ là hai người bọn họ có xung đột, ha ha, ‘ném đá xuống giếng’, đây chính là cơ hội tốt nhất.
“Không có gì, cũng không liên quan gì đến ngươi.” Hà Đào cũng không thèm nhìn Diệp Đại Vĩ, nàng đi thẳng vào phòng, không cho Diệp Đại Vĩ chút mặt mũi nào. Chẳng qua là Diệp Đại Vĩ bậy giờ cũng không cần, hắn chỉ cười cười, cho nên Hà Đào cũng không thể vô lý mắng hắn được.
Hà Đào nhìn đồng hồ, cũng đã qua nửa tiếng, tuy rằng vừa rồi nàng tức giận mắng Trần Thiên Minh, nhưng quả thật nàng cũng không muốn ở lại cái loại địa phương này lâu, hơn nữa lại còn cùng chỗ với Diệp Đại Vĩ nữa chứ.
Hà Đào nhẹ nhàng kéo áo Lưu Mỹ Cầm, nhỏ giọng nói: “Mỹ Cầm, ngươi trong này chúng ta đều không quen, hay là chúng ta đi về đi, được không?”
Lưu Mỹ Cầm nghĩ lại, cảm thấy những người trong phòng này trự Diệp Đại Vĩ ra nàng cũng không quen ai cả, chơi cũng không vui, hơn nữa mấy người này trông có chút ‘xấu xa’. “Được, chúng ta đi thôi.” Lưu Mỹ Cầm cũng gật đầu nói.
“Diệp Đại Vĩ, chúng ta có việc phải về trước.” Hà Đào đứng dậy nói.
“Cái gì, Hà Đào, cô cũng không cho tôi chút mặt mũi nào sao, mới đến một chút đã đòi về, thậm chí đến cả bành ngọt cũng chưa ăn luôn.” Diệp Đại Vĩ vừa nghe thấy Hà Đào nói cả hai nàng đều phải về, kinh ngạc nói.
“Không ăn, chúng ta thật sự là có việc phải đi.” Hà Đào lắc đầu, nếu còn ăn bánh ngọt, vậy không biết đến khi nào đây.
“Hà Đào, cô thật là, đi đến đây, hát cũng không hát một bài, trà cũng không uống một ngụm, cứ như vậy đi, tôi sau này còn mặt mũi mà gặp ai nữa! Các ngươi nói có phải không?” Diệp Đại Vĩ đứng dậy nói, sau đó nháy mắt với 03.
03 lập tức hiểu ngay, nói: “Ông chủ Diệp, tôi thấy ông cũng không có bổn sự rồi, hai vị tiểu thư xinh đẹp này cũng không thèm nể mặt ông, đấy ông xem, trà này là trà ngon, vậy mà cũng không uống lấy một ngụm.”
Mấy ngươi bên cạnh cũng nói xen vào, có người còn nói đùa kêu lấy đồ vào túi cho các nàng về nhà ăn uống nữa.
Hà Đào thấy đám người kia nói vậy, nàng cũng nâng chén, sau đó nói với Diệp Đại Vĩ: “Diệp Đại Vĩ, ta hôm nay thật sự có việc, thôi thì uống chén này coi như chúc mừng sinh nhật của ngươi vậy.”
“Vậy còn Mỹ Cầm thì sao?” Diệp Đại Vĩ nhìn Mỹ Cầm rồi ôn nhu hỏi.
“Tôi cũng giống như Hà Đào.” Lưu Mỹ Cầm cũng nâng chén lên cùng uống với Hà Đào.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Hà Đào nói với Lưu Mỹ Cầm.
“Đi, các ngươi đi đâu?” Diệp Đại Vĩ nhìn thấy Hà Đào cũng Lưu Mỹ Cầm uống hết chén trà, hắn liền cười dâm nói.
“Chúng ta đi về, Diệp Đại Vĩ, ngươi tránh ra.” Hà Đào muốn đẩy Diệp Đại Vĩ ra, nhưng mà tay của nàng đã bị hắn nắm được.
“Diệp Đại Vĩ, ngươi buông ra.” Hà Đào rất nóng nảy, hét lên.
“Buông ra? Ha ha, Hà Đào, ngươi biết trong trà ngươi vừa uống có cái gì không? Chính là [Đầu Ruồi Đỏ], một loại thuộc rất mạnh, chỉ lát nữa thôi ngươi sẽ cầu xin ta ‘chơi’ ngươi. Ha ha ha.” Diệp Đại Vĩ lại tiếp tục cười to.
“Ngươi, ngươi dám, các ngươi không phải vừa rồi cũng uống sao? Vì sao lại không có việc gì?” Hà Đào hỏi.
“Ha ha, đấy chính là chỗ thông minh của ta, thuốc là nằm trong chén, chứ không phải trong trà.”
Diệp Đại Vĩ nói xong lại cười lớn.