“Thì ra Trí Hải sư huynh lợi hại như vậy!” Trần Thiên Minh thè lưỡi, nói nhỏ.
“Đúng vậy, cho nên, lần này sư phụ đặc biệt an bài em học võ công với Trí Hải sư huynh, là có nguyên nhân, mong muốn em có thể khiến Trí Hải sư huynh vui vẻ, học thêm chút võ công.” Chung Hướng Lượng vừa cười vừa nói.
“Em sẽ cố hết sức.” Trần Thiên Minh gật đầu, nói.
“Thực ra trong khoảng thời gian ở đây, ngoại trừ học một ít võ công ra, chủ yếu em phải luyện Hương ba Công cho giỏi, bởi vì sư phụ đối với võ công của em vô cùng coi trọng, còn nữa, em đừng nói với người khác em luyện Hương Ba Công ra sao, đó cũng là một cách để bảo vệ bản thân.” Chung Hướng Lượng nói.
“Em biết.” Trần Thiên Minh nói.
“Cứ như vậy đi, ngày hôm nay em cũng mệt rồi, nhanh trở về phòng ngủ đi. Anh còn công việc bận rộn, sáng mai phải chạy về thành phố M.” Chung Hướng Lượng nói.
“Sư huynh, em đưa số điện thoại của anh của người nhà em, nếu như bọn họ có chuyện gì gấp, có thể sẽ tìm anh.” Trần Thiên Minh nói. Tuy lúc trước Lâm Quốc đã kêu vài huynh đệ hỗ trợ, nhưng dù sao năng lực của bọn họ cũng quá yếu, nên hắn muốn nhờ Chung Hướng Lượng giúp đỡ họ.
“Chuyện này không thành vấn đề.” Chung Hướng Lượng nói.
Sáng sớm hô sau, bọn Trần Thiên Minh đã bị Lý Quân đánh thức.
“Sớm như vậy kêu làm gì? Lý Quân.” Trần Thiên Minh
“Tiểu sư thúc, chưởng môn bảo em kêu mọi người rời giường luyện công.” Lý Quân nói.
“Sớm như vậy đã rời giường luyện công sao? Chúng tôi còn chưa ăn sáng, sao có sức chứ?” Trần Thiên Minh nói.
“Chúng tôi đều như thế, luyện công xong, mới ăn cơm sáng.” Lý Quân nói.
“Chúng ta phải luyện bao lâu mới được ăn bữa sáng?” Trần Thiên Minh hỏi tiếp.
“Luyện một giờ.” Lý Quân nói.
“Vậy còn được.” Trần Thiên Minh gật đầu, nói: “Còn buổi chiều có phải luyện không? Có phải mọi người mỗi ngày đều phải luyện không?”
“Chưởng môn chúng ta quy đinh tất cả mọi người đều phải luyện công cùng nhau, sáng thì luyện một giờ, chiều thì luyện hai giờ,
“Bình thường mọi người có rất nhiều việc để làm sao?” Trần Thiên Minh hỏi Lý Quân.
“Đúng vậy, đốn củi, nấu nước, thái rau, còn có chuyện bếp núp. Ngoài ra cách vài ngày đều phải xuống núi một lần, mua những vật cần thiệt thường ngày hay dùng, vân vân.” Lý Quân nói: “Bất quá, chưởng môn nói, mọi người chỉ ở đây một tháng, nên ngoài luyện công ra, các công việc khác sẽ không để cho mọi người phải làm.”
“Vậy là tốt, vậy là tốt.” Trần Thiên Minh vui vẻ nói. Hắn đá bọn Lâm Quốc, nói: “Mọi người rời giường đi, mau chuẩn bị luyện công.”
Dưới sự dẫn dắt của Lý Quân, bọn họ đi tới một khoảng đất rất rộng, có người đang luyện công một mình, có hai người đang đánh nhau, còn có những người đang chỉ điểm võ công lẫn nhau. Trần Thiên Minh sư lược nhìn qua một chút, đại khái Huyền Môn có hơn một trăm mười mấy người.
Lý Quân trước để bọn Lâm Quốc luyện trước, sau đó có vấn đề gì thì hỏi hắn. Còn Trần Thiên Minh thì chạy qua bên kia tìm Trí Hải sư huynh.
“Trí Hải sư huynh, chúc buổi sáng tốt lành,” Trần Thiên Minh cười nói với Trí Hải.
“Thiên Minh, tối qua ngủ có ngon không.” Trí Hải cũng mỉm cười nhìn Trần Thiên Minh.
“Được, rất ngon.” Trần Thiên Minh nói.
“Lý Quân đã nói quy định ở đây cho mọi người nghe chưa?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Đã nói, chúng ta phải luyện công đúng giờ.” Trần Thiên Minh nói.
“Em ngoài trừ thời gian bình thường luyện công, nếu muốn luyện thêm, có gì không hiểu cứ hỏi anh. Đây, em cầm lấy quyển sách này, đây là sách về huyệt vị trên cơ thể người cùng cách thu phát chân khí, lúc rảnh rỗi em nên xem, không hiểu cứ hỏi. Mọi người ở đây không lâu, chỉ có một tháng.” Trí Hải nói.
“Em biết rồi, Trí Hải sư huynh, em sẽ nỗ lực luyện công.” Trần Thiên Minh gật đầu, nói.
“Hiện giờ trước tiên em tự luyện một chút, đến chiều anh sẽ kiểm tra xem công lực của em rốt cuộc đạt tới trình độ nào.” Trí Hải nói xong, liền đi.
Cứ như vậy, Trần Thiên Minh lại tự luyện Hương Ba Công. Có đều hoàn cảnh luyện công không giống như trước, Trần Thiên Minh thấy nhiều người đang luyện, cho nên, hắn cũng chuyên tâm luyện công. Đồng thời hắn cũng luyện Hương Ba Công rất nhanh, chỉ chốc lát sau, đã được được một chu thiên.
Ăn xong bữa sáng, bọn Lâm Quốc quấn lấy Lý Quân xin học chút võ công. Còn Trần Thiên Minh thì đem sách đến rừng cây trong rừng để độc. Tuy nói nơi này là núi lớn, nhưng rừng cây cũng nhiều, cứ như rừng rậm.
Cũng không biết qua bao lâu, Trần Thiên Minh cảm thấy mệt mỏi, liền bước ra khỏi khu rừng mà hắn đang đọc sách, đi dạo. Bởi vì, hắn muốn nhìn khu rừng khác có cái gì tốt không, đặc biệt là gà rừng hay thỏ nhỏ, nếu như có thể bắt được con gì đó, có thể lén làm thịt.
Vừa vào rừng cây kia, Trần Thiên Minh bỗng thấy Ngả Tiểu Ny đang luyện võ công một mình, hiện giờ nàng ta, buông xõa mái tóc, mái tóc của nàng thật dài, khi nàng đang luyện công, nó cũng theo gió tung bay, giống như một tiên tử đang nhảy múa trong rừng cây.
“Ừm.” Trần Thiên Minh cố tình ho khan một tiếng, chứng tỏ mình đã tới.
Ngả Tiểu Ny nhìn lại, thấy Trần Thiên Minh đang tới, liền nói: “Tiểu sư thúc, là anh à!”
“Ừ, là anh.” Trần Thiên Minh nói giọng rất thanh, nghiêm chỉnh nói. Hiện giờ tư cách của hắn là sư thúc, cho nên, hắn mới làm ra vẻ rụt rè, làm bộ đạo mạo.
“Tiểu sư thúc, anh có thể giúp em luyện công được không, chỉ điểm giúp em một chút, được không anh?” Ngả Tiểu Ny nhìn Trần Thiên Minh, trong mắt có chút cầu khẩn. Bọn họ vẫn cho rằng Trần Thiên Minh đường đường là tiểu sư thúc, tuổi lại còn trẻ như vậy, võ công khẳng định rất lợi hại. Cho nên, bọn họ muốn học được từ trên người Trần Thiên Minh một ít tuyệt chiêu.
“Được, không có vấn đề gì.” Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, hắn liền đáp ứng Ngả Tiểu Ny, dì sao cự tuyệt mong muốn của người đẹp, đã là một chuyện vô cùng không lễ phép. Cho nên, đã đeo mặt nạ chính nghĩa thì cũng phải làm cho không bị phát hiện.
“Thật tốt quá, cảm ơn tiểu sư thúc.” Ngả Tiểu Ny nghe Trần Thiên Minh đồng ý thỉnh cầu của mình, vui vẻ kêu lên.
“Tiểu Ny, năm nay em bao nhiêu tuổi?” Trần Thiên Minh hỏi Ngả Tiểu Ny.
“Em năm nay 20 tuổi.” Ngả Tiểu Ny không biết sắc tâm của Trần Thiên Minh, còn tưởng hắn đang quan tâm mình!
“Em có bạn trai chưa?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Không, không có.” Ngả Tiểu Ny có hơi đỏ mặt, tiểu sư thúc sao lại hỏi mình chuyện này chứ.
Trần Thiên Minh nghe Ngả Tiểu Ny nói chưa có bạn trai, hắn rất vui. Hắn vui vẻ nói với Ngả Tiểu Ny nói: “Đây là chuyện gì chứ? Em xinh đẹp như vậy, sao lại chưa có bạn trai, có phải đám đàn ông ở đây bị mù mắt không?” Trần Thiên Minh càng nói càng tức giận, người đẹp như Ngả Tiểu Ny mà lại chưa có bạn trai đúng là một tội, nhưng sao hắn lại vui vẻ như đang nở hoa vậy, đây chính là vì hắn có cơ hội rồi!
“Không, không phải thế, em không muốn lập gia đình, em chuẩn bị sau này xuất gia, cùng sư phụ em.” Ngả Tiểu Ny lắc đầu, nói.
Trần Thiên Minh nghe Ngả Tiểu Ny nói như vậy, trong lòng kinh hãi, hắn nói: “Trí Tĩnh sao lại như vậy chứ, cô ta xuất gia thì kệ chứ, sao lại còn dùng sức bắt em phải xuất gia, không được, anh phải nói rõ lý lẽ với cô ta.” Trần Thiên Minh lộ ra vẻ mặt tức giận.
“Không liên quan đến sư phụ, là do em nguyện ý.” Ngả Tiểu Ny lắc đầu, nói.
“Em tự nguyện sao? Tiểu Ny, cái này em sai rồi, hiện giờ em tuổi còn trẻ, lại đẹp như vậy, sao lại muốn xuất gia? Em không nghĩ đến tương lai sau này sao?” Trần Thiên Minh muốn lấy lòng Ngả Tiểu Ny, nói chuyện tình cảm.
“Em chưa từng nghĩ qua.” Ngả Tiểu Ny nói.
“Em cứ từ từ mà ngẫm lại, không nên vội vàng xuất gia như vậy.” Trần Thiên Minh thấy Ngả Tiểu Ny có hơi động tâm, biết lời khuyên bảo vừa rồi của mình có một chút tác dụng, xem ra, sau này mình phải khuyên nàng ấy nữa mới được.
“Em luyện võ công một chút cho anh xem đi, thuận tiện anh chỉ điểm một chút.”
Ngả Tiểu Ny nghe Trần Thiên Minh bảo mình luyện võ công, liền bắt đầu luyện. Trần Thiên Minh thấy tuy Ngả Tiểu Ny chỉ là một cô gái, thế nhưng võ công của nàng không hề kém, công lực cùng chiêu thức như vậy, mình nhất định không phải là đối thủ của nàng, xem ra, lần này phải ăn lương khô rồi(khổ rồi).
“Tiểu sư thúc, anh xem một tý em luyện thế nào?” Ngả Tiểu Ny hỏi Trần Thiên Minh.
“Tốt, tốt, người đẹp thật đáng sợ.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn trước ngực của Ngả Tiểu Ny, hiện giờ nhìn gần hơn, cố nhìn ngực của Ngả Tiểu Ny, nhưng cao bao nhiêu, căng bao nhiêu, hắn không thể đoán được chính xác. “Được rồi, Tiểu Ny, em thấy đánh chiêu cuối cùng cho anh xem.” Trần Thiên Minh nảy ra một ý, liền nói với Ngả Tiểu Ny.
Ngả Tiểu Ny nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, liền đánh ra chiêu cuối cùng kia.
“Đúng, là như thế.” Trần Thiên Minh vội vàng chạy lấy, cầm lấy tay của Ngả Tiểu Ny, sau đó nâng tay nàng lên một chút, nói: “Nếu như chiêu nay, nâng lên cao thêm một chút, vậy mới tốt.” Nói xong, hắn vuốt nhẹ bàn tay mềm mại của Ngả Tiểu Ny, vui vẻ nói.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại sờ rất đã, mềm mại trơn trượt, trắng nõn nà như ngọc, làn da của Tiểu Ny rất trắng, nhìn lại rất nhỏ nhắn. Không biết những chỗ bên trong có trắng như bàn tay nhỏ bé của nàng không? Trần Thiên Minh trong lòng nói dâm đãng.
“Tiểu sư thúc, là thế này sao?” Ngả Tiểu Ny thấy Trần Thiên Minh đang sờ sờ tay của mình, cũng không nói nên xuất động tác chủ yếu gì, có chút nghi ngờ.
“Đúng vậy, là như thế này, tay của em thật mềm!” Trần Thiên Minh không tự chủ được nói.
“Cái gì? Anh nói cái gì?” Ngả Tiểu Ny nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, liền rút tay lại, sau đó lui về sau vài bước, đề phòng nhìn Trần Thiên Minh.
“Không, không có gì, anh nói tay em mềm mại như thế này, luyện công phải cẩn thận, không nên làm tổn thương.” Trần Thiên Minh mê đắm nói.
“Em sẽ chú ý.” Ngả Tiểu Ny nhìn vẻ mặt của Trần Thiên Minh, đã đoán được Trần Thiên Minh là loại người gì, chí ít hắn cũng không phải chú ý đến võ công của nàng có khiếm khuyết, mà là muốn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng. Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngả Tiểu Ny liền đỏ lên, tức giận nhìn Trần Thiên Minh. Hiện giờ, nàng đã biết vì sao sư phụ nói. Đàn ông bên ngoài không có một ai tốt cả, bảo nàng phải cẩn thận.
Nghĩ tới đây, Ngả Tiểu Ny xoay người, muốn rời khỏi rừng cây. Bởi vì, nàng thông minh biết được vị tiểu sư thúc Trần Thiên Minh này chẳng là người gì tốt cả, nàng muốn tìm cách né tránh Trần Thiên Minh.
“Tiểu Ny, em đi đâu vậy, chúng ta lại tâm sự đi!” Trần Thiên Minh vội vận công, phi thân nhảy đến trước mặt Tiểu Ny, ngăn cản lối đi của nàng.