“Hai người theo anh lên lầu 2,” Trần Thiên Minh cảm giác có gì đó không ổn, vội nói.
Lên lầu 2, tiến vào phòng nghỉ của Trần Thiên Minh, Lâm Quốc đợi Trần Thiên Minh và Trương Lệ Linh đi vào, sau đó đóng cửa lại, Trần Thiên Minh nói: “Nói đi, rút cuộc là chuyện gì?”
Lâm Quốc là Trương Lệ Linh thoáng nhìn nhau, sau đó Lâm Quốc nháy mắt với Trương Lệ Linh. Trương Lệ Linh thấy Lâm Quốc kêu mình nói, nàng hơi dừng lại một chút, nói: “Hôm nay thành viên cổ phần của khách sạn, tất cả đều yêu cầu, toàn bộ rời đi.”
“Toàn bộ rời đi?” Trần Thiên Minh ngây người, trước kia cho tới bây giờ chưa từng có chuyện như vậy. Trước kia chỉ có một bộ phận rời đi, hiện giờ thì toàn bộ, vậy ý nghĩa chính là họ thu được tin tức gì đó, biết có người muốn tìm mình động thủ, hoặc có thể là lập tức động thủ, chính mình không còn ô dù nữa, vì thế vội vàng rời đi.
“Đúng vậy, tất cả đều đi.” Trương Lệ Linh gật đầu, nói. “Chuyện này cũng không đồng nhất, khẳng đinh là sau lưng họ xuất hiện chuyện gì đó, nhưng người này đều là lão gian thương, có lợi thì chạy tới, nguy hiểm tới thì họ còn chạy nhanh hơn thỏ nữa. Cho nên, sắp tới khách sạn Không Thiên cảu chúng ta sẽ xảy ra chuyện.” Trương Lệ Linh nói ra sự lo lắng của chính mình.
“Đúng, nhất định là có chuyện, hôm nay thư ký Hà về thành phố, xem ra, có người muốn rat ay với chúng ta.” Trần Thiên Minh cũng đồng ý với cách nghĩ của Trương Lệ Linh.
“Vậy, chúng ta nên làm sao bây giờ?” Lâm Quốc lo lắng nói.
“Không có gì phải suy nghĩ, nếu người khác muốn động thủ với chúng ta, chúng ta có trốn cũng không được, không bằng cứ chờ chúng tới. Chẳng lẽ hiện tại muốn đóng cửa khách sạn Không Thiên sao? Đây là chuyện không có khả năng.” Trần Thiên Minh nói.
“Được, chúng ta chờ bọn chúng tới.” Lâm Quốc vỗ vỗ bên hông, lớn tiếng nói. Trần Thiên Minh biết, Lâm Quốc đã dấu súng bên hông, hắn còn thông qua các mỗi quan hệ mua được một ít đạn nữa.
“Tốt, mọi người cẩn thận một chút, đồng thời cũng báo với các huynh đệ bên dưới, kêu bọn họ cẩn thận chút, đoạn thời gian này nếu không có chuyện gì, đừng ra ngoài, tốt nhất là cứ ở trong khách sạn.” Trần Thiên Minh dặn dò.
“Bọn em hiểu, bọn em đi xuống.” Lâm Quốc gật đầu, nói.
Trần Thiên Minh ngồi trên giường, suy nghĩ thật kỹ, nhưng hắn cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, quan chức lớn nhất mà hắn biết chính là hà liên, nhưng mà hiện tại hà liên đã bị điều đi, chính mình còn có thể làm gì đây? Nói lại, bọn người kia trốn ở một chỗ nào đó, chính mình cũng không tìm thấy được.
Bằng [Hương Ba Công] của mình hiện giờ, cũng không nhất thiết phải sợ bọn chúng, chỉ là chúng có súng, mà mình mặc dù đã kêu Lâm Quốc liên hệ mua áo chống đạn. Hơn nữa hắn còn có một túi đinh thép, từ lần trước hắn dùng đinh thép thành công đánh lui đám thiên tinh bang, đến giờ Trần Thiên Minh vẫn chăm chỉ luyện tập cách phóng đinh thép, hiện tại thủ pháp cũng ngày càng thuần thục hơn, càng ngày cáng chuẩn.
---------------
Sáng hôm sau, có một khách nhân đến khách sạn Không Thiên uống trà sớm, đột nhiên lại ôm bụng kêu lớn. Sau đó, các khách hàng khác cũng ôm bụng kêu đau giống như người khách đầu tiên, thậm chí còn có một khách hàng bị ngất nữa.
Đang lúc Trần Thiên Minh đi xuống dưới lầu, hắn đã phát hiện ra có hơn hai mươi người đang ngã trên mặt đất, có người ngất, có người kêu thảm, tình cảnh này cũng khiến Trần Thiên Minh cảm thấy sợ. “A Quốc, mau gọi 120, Ngạn Thanh, mau gọi 110 báo cảnh sát.” Trần Thiên Minh kêu to nói với bọn Lâm Quốc.
“Lão đại, đã gọi rồi,” Lâm Quốc đi đến bên cạnh Trần Thiên Minh nói.
“A Quốc, làm sao lại thành như thế này?” Trần Thiên Minh vội hỏi Lâm Quốc.
“Em cũng không hiểu, chẳng qua tình hình này, hình như là thức ăn có độc, chẳng qua là nhà bếp của chúng ta vẫn mua đồ như trước kia, đáng ra là không có việc gì. Chẳng lẽ…” Lâm Quốc cũng không nói đáp án phía sau, trong miệng hắn nói “chẳng lẽ” thật ra là ám chỉ với Trần Thiên Minh, có lẽ là đám người kia đã bắt đầu đối phó với bọn họ.
“Đúng vậy, chắc hẳn là bọn chúng,” Trần Thiên Minh gật đầu, nhỏ giọng nói với Lâm Quốc.
“M nó, không ngờ bọn chúng lại sử dụng đến chiêu số âm hiểm thế này hại ta, chẳng những hại ta, mà còn hại cả người khác nữa, đám khốn này không phải là độc thường, mà phải nói là vô cùng âm hiểm.”
Chỉ trong chốc lát, bên ngoài liền vang lên tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương. Một đám bác sĩ cùng với hộ tá đi vào, sau đó thì Lâm Quốc và Trần Thiên Minh hỗ trợ bọn họ đưa người lên xe cứu thương.
“May mắn là nhiều người đến, nếu không thì chắc là không đủ rồi.” Trương Ngạn Thanh lau mồ hôi, nói. Vừa rồi lúc hắn gọi điện thoại đa nói là có hơn 20 người bị trúng độc, vì thế, mới có thêm vài cái xe cứu thương.
“Có thể là sau này phiền toái sẽ càng nhiều thêm,” Trần Thiên Minh nói. Hắn nói một chút cũng không sai, hơn 20 người trúng độc, việc này cũng không phải là nhỏ, nếu người không có chuyện gì, có thể khách sạn chỉ phải bồi thường tiền phạt, nếu trong đó mà có một người chết, vậy thì bọn họ sẽ phải ra tòa.
“Trong các ngươi ai là người phụ trách khách sạn?” Một cảnh sát đã đến hỏi đám Trần Thiên Minh.
“Tôi…” Trần Thiên Minh vừa muốn nói. Lúc này, Lâm Quốc đã đi trước đến cạnh viên cảnh sát kia nói: “Ngài cảnh sát, là tôi, có chuyện gì vậy?”
“Anh theo tôi đến cục công an một chuyến,” Cảnh sát kia nói.
“Được, tôi đi thay quần áo rồi sẽ đi với các ông, ngài cảnh sát, các ngài phải làm chủ cho chúng tôi, khách sạn chúng tôi bình thường đều không có chuyện gì, lần này không biết là kẻ xấu nào đã hãm hại chúng tôi.” Lâm Quốc cố ý kêu to oan uổng, để mong mọi người xung quanh đồng tình.
“Chúng tôi sẽ tra ra chân tướng rõ ràng,” Cảnh sát kia nghiêm mặt nói.
Trần Thiên Minh kéo Lâm Quốc đến bên cạnh nói: “A Quốc, chú sao lại thay anh đi? Chuyện này rất nguy hiểm.”
“Lão đại, lần này người ta muốn hướng vào anh, nếu anh không có việc gì, âm mưu của bọn chúng sẽ bị phá, nói ra thì hiện giờ cũng chỉ là đi lấy lời khai, cũng không phải là bị giam, sợ gì chứ. Hơn nữa sự tình của khách sạn anh cũng không rõ ràng, người ta hỏi anh, anh cũng không biết nói thế nào.” Lâm Quốc nói.
Trần Thiên Minh suy nghĩ, cảm thấy Lâm Quốc nói cũng có lý, vì thế nói với Phùng Hào ở bên cạnh: “Tiểu Hào, chú mang theo một huynh đệ đi cùng A Quốc, có chuyện gì còn tiện chiếu cố, nếu có chuyện thì gọi điện cho anh.”
Phùng Hào gật đầu, nhanh chóng đi gọi một huynh đệ trong lúc Lâm Quốc đi thay quần áo, có thể là Lâm Quốc đi cất súng.
Lâm Quốc cùng đám Tiểu Hào đi theo cảnh sát xong, Trần Thiên Minh nhanh chóng kêu Ngạn Thanh treo biển ‘tạm ngừng kinh doanh’ cho khách sạn Không Thiên, sau đó dẫn theo huynh đệ đến bệnh viện xem tình hình của những người trúng độc thế nào?
Lúc này, Trương Lệ Linh cũng vội vàng đi tới, nàng vừa gặp Trần Thiên Minh thì vội hỏi luôn: “Thiên Minh, tình huống hiện giờ thế nào rồi?”
“Còn chưa rõ ràng lắm, A Quốc đã theo cảnh sát đi lấy lời khai, những người trúng độc còn đang được cứu chữa, tình huống cũng chưa thế nào?” Trần Thiên Minh lắc đầu, nói.
“Được rồi, để tôi đi xem.” Trương Lệ Linh nói xong, liền vội vã đi luôn.
“Tôi đi cùng cô.” Trần Thiên Minh đứng dậy, nói.
“Không cần, anh cứ ở trong khách sạn, nếu bọn họ về có nói gì, anh còn có thể giải quyết. Nói lại thì tôi đi tìm một số người, anh ở đây bọn họ có thể không nhất định giúp, vì thế tôi đi thử xem.” Theo như những lời mà Trương Lệ Linh nói, những người này chính là những người trong hội đồng cổ đông trước đây.
“Được rồi, tôi ở đây chờ mọi người trở về.” Trần Thiên Minh nói. Hắn hiện giờ mới biết mình không có tư cách làm ông chủ. Trước kia hắn căn bản không có hỏi qua chuyện của khách sạn, cho nên bất cứ chuyện gì của khách sạn hắn cũng không biết, chỉ có thể trơ mắt đứng bên nhìn thôi.
Đến lúc giữa trưa, Trương Lệ Linh, Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh đều trở về. Trần Thiên Minh thấy bọn họ trở lại, vội vàng tiến tới hỏi: “Sự tình thế nào rồi?”
“Những người này không còn nguy hiểm, chỉ là thức ăn có độc bình thường, hiện giờ bọn họ ở trong bệnh viện, đang làm ầm lên muốn chúng ta bồi thường.” Trương Ngạn Thanh nói với Trần Thiên Minh.
“Cảnh sát chỉ hỏi một ít vấn đề bình thường theo luật, bọn họ còn nói, nếu sự việc chưa được tra rõ ràng, khách sạn của chúng ta không được phép mở cửa buôn bán. Lát nữa họ sẽ phái chuyên gia đến kiểm tra, xem rốt cuộc thì xảy ra vấn đề ở đâu mà khiến khách hàng trúng độc.” Lâm Quốc nói.
“Thiên Minh, tôi vừa đi hỏi một số người, lần này phiền toái của chúng ta, hình như là do cấp trên nhúng tay vào, vì thế cũng không ai dám cầu tình cho chúng ta. Thế nên, bọn họ chỉ có thể làm theo, có thể còn ném đá xuống giếng nữa.” Trương Lệ Linh nhíu mày nói. Lúc nãy nàng đã tìm những người liên quan để hỏi, nhưng những người này không tiếp điện thoại của nàng, mà có cũng chỉ nói là bọn họ không giúp được, chỉ có thể để nàng tự lo thôi.
“Xem ra, chúng ta chỉ có thể xem số trời thôi, để xem bọn chúng muốn phạt như thế nào vậy.”
Trần Thiên Minh bất đắc dĩ cười khổ.
“Thiên Minh, tôi vừa nhận được điện thoại của ngân hàng, nói là khoản tín dụng của chúng ta có vấn đề, hiện tại sẽ không cho chúng ta vay nữa.” Trương Lệ Linh nói.
“Cái gì? Ngân hàng không cho chúng ta vay nữa?” Trần Thiên Minh cũng kinh hãi thất sắc, nếu ngân hàng không cho bọn họ vay vốn nữa, vậy thì công ty địa ốc sẽ không đủ tài chính dẫn đến ngừng kinh doanh, vậy thì sẽ tạo thành tổn thất khó mà tình toán được.
“Đúng vậy, không cho chúng ta vay vốn nữa.” Trương Lệ Linh gật đầu, tiếp tục nói: “Nếu chuyện như vậy, công ty địa ốc sẽ gặp nguy cơ rất lớn, nếu không thể chuyển giao nhà cho khách hàng vào ở, vậy thì bọn họ sẽ không trả tiền, thậm chí là còn có thể kiện chúng ta. Chỉ là, ngân hàng hiện nay muốn ngừng cho vay vốn, chúng ta cũng không đủ tiền để rót vào công trình.” Vẻ mặt Trương Lệ Linh đầy lo lắng nói.
“Như vậy sao, Ngạn Thanh chú theo bàn chuyện với những người bệnh, hy vọng cũng các ngành liên quan phối hợp tốt, để giá bồi thường đến mức thấp nhất. Lâm Quốc chủ yếu tìm xem nguyên nhân của lần trúng độc này, vì sao và do ai làm? Lệ Linh, cô vất vả thêm một chút, cùng ngân hàng kia thương lượng xem, có cách nào xử lý không. Sau đó cố chạy thêm mấy ngân hàng nữa, xem bọn họ có thể hỗ trợ không.” Trần Thiên Minh suy nghĩ, sau đó phân phó nhiệm vụ cho đám Lâm Quốc.
“Chỉ còn cách đó thôi,” Trương Lệ Linh gật đầu, nói.
“Lệ Linh, cô cấp cho bọn họ một ít tiền, hiện tại đúng là lúc cần dùng tiền, không cần suy nghĩ, chỉ cần có thể hữu dụng đối với chúng ta, vậy thì có thể tốn thêm chút, đặc biệt là nhân viên phụ trách trực tiếp đến chúng ta, cấp cho bọn họ thêm chút ưu đãi. Có khi một ít tiểu nhân vật cũng có thể giúp được chúng ta đó.” Trần Thiên Minh nói với Trương Lệ Linh.
“Tôi hiểu,” Trương Lệ Linh gật đầu, cùng Lâm Quốc chia nhau đi làm việc.