Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tá Đằng Mộc thấy Diệp Đại Vĩ và Phong Ma đều đã giở tuyệt chiêu, hắn cũng không chậm trễ, khép hay tay lại rồi hét to một tiếng, đẩy song quyền về phía Trần Thiên Minh. Chiêu này của Tá Đằng Mộc chính là mang toàn bộ công lực của bản thân hắn, quyền vửa xuất ra đã làm không khí xung quanh bị dồn ép đến uốn éo, vang lên âm thanh phì phì, khiến người ta tuyệt không dám coi thường.


Trần Thiên Minh thấy cả ba người trước mặt đều sử dụng tuyệt chiêu của bản thân cùng lúc công kích mình, khí thế phi thường cường đại nên hắn cũng không dám chủ quan. Hắn khẽ cắn chặt môi, nội lực toàn thân vận lên xong chưởng, hay tay bắt chéo trước ngực rồi xuất ra chiêu vạn pháp quy tông. Nhất thời, một cỗ khí lực cường đại cũng phát ra hướng thẳng tới bọn Diệp Đại Vĩ, lần này Trần Thiên Minh đúng là muốn dùng cứng đối cứng, đem toàn bộ nội lực bản thân ra hóa giải chiêu thức của đối phương.


“Phanh” một tiếng nổ lớn lại vang lên khi song phương giao chưởng, cả Trần Thiên Minh cùng bọn Diệp Đại Vĩ ba người đều bị chấn động đến mức lắc lư, tuy nhiên cũng không ai bị thương, song phương cũng vẫn giữ nguyên được vị trí, như vậy cũng có thể thấy võ công của hai bên là tương đương nhau, kẻ tám lạng, người nửa cân. Hiện tại có thể giữ được cục diện cân bằng, Trần Thiên Minh cũng cảm thấy yên tâm đôi chút, chỉ cần duy trì cục diện này khoảng nửa tiếng, cảnh sát sẽ kéo đến trợ giúp. Bất quá, không biết bọn Lâm Quốc bên ngoài thế nào, có thể đối phó với đồng bọn của Tá Đằng Mộc không?


Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh lại cảm thấy có chút lo lắng, ba người này võ công rất thâm hậu, như vậy đồng bọn của chúng cũng phải có võ công không tồi. Không được, nhất định phải nghĩ cách giải quyết sớm ở trong này rồi còn hỗ trợ bọn Lâm Quốc. Âm thầm quyết định, Trần Thiên Minh len lén thò tay vào lấy ra món đồ chơi độc môn của hắn – đinh sắt.


Trần Thiên Minh quát to một tiếng “Bọn chó Mộc Nhật, cho các ngươi nếm sự lợi hại của ta”, nói xong hắn vung hai tay, một tay, một sau, tay trước sử dụng chiêu Nộ hải triều thiên hướng về bọn Diệp Đại Vĩ tấn công, còn tay sau lại âm thầm vận nội lực vào cái đinh sắt bắn ra. Do mang theo nội lực của hắn, tốc độ của cái đinh sắt còn nhanh hơn đạn bắn nhưng rất lặng lẽ phóng đi.


Lúc này, kẻ có võ công thâm hậu nhất bên phía đối phương là Diệp Đại Vĩ đang đứng giữa, khi phát hiện thấy chưởng lực hùng hậu của Trần Thiên Minh thì vội vàng vận lực vào tay phải xuất ra tiếp chiêu. Đột nhiên, Diệp Đại Vĩ chợt nhận thấy tay phải của Trần Thiên Minh dường như cũng đánh ra một chút, lại nhớ đến đòn đánh gian trá mà Trần Thiên Minh đã sử dụng lúc tối, hắn toát mồ hôi.


Vì vậy, chẳng kể đến bọn Tá Đằng Mộc, hắn vội vàng thu hồi chưởng lực mà nhào người xuống xuống đất để đòn đánh của Trần Thiên Minh lướt qua.


Thế nhưng, bọn Tá Đằng Mộc và Phong Ma thì quả thật là thảm. Do không phát hiện được ám khí phía sau của Trần Thiên Minh, bọn chúng liền vận công ngạnh kháng chưởng lực, khi phát hiện ra kình phong của cái đinh sắt thì đã không kịp phản ứng, đành vận nội lực lên hứng đòn.


“Ai nha” Tá Đằng Mộc thảm thiết kêu lên một tiếng. Tá Đằng Mộc đã bị cây đinh sắt găm trúng vào ngực bên phải, mặc dù hắn đã vận nội lực bảo vệ phía trước, cây đinh không găm sâu vào cơ thể, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng hắn cũng cảm nhận được sự đau đớn mang lại, năng lực chiến đấu cũng suy giảm rõ rệt.


Còn Phong Ma thì thảm hơn nhiều, hắn bị trúng đến 2 cây đinh, một vào bụng, một vào ngực.


Có thể thấy đinh sắt do Trần Thiên Minh phóng đi tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có vai trò rất lớn, đều nhằm đến những vị trí trọng yếu của cơ thể.


Lúc này Diệp Đại Vĩ chật vật đứng lên, còn Tá Đằng Mộc thì ôm lấy ngực phải thở phì phò, Phong Ma thì gương mặt tái nhợt, đặc biệt cây đinh trước ngực cắm vào rất sâu.


Sau khi nhận định tình hình, Trần Thiên Minh quyết không bỏ qua cơ hội tốt như vậy liền nhằm hướng Tá Đằng Mộc lao tới, quyết một chiêu giết cho được tên này.


Nhìn trang phục của hắn, Trần Thiên Minh biết hắn chính là ninja Mộc Nhật quốc, lại nhận được giọng nói của hắn giống như của Tá Đằng Mộc, kẻ mình đã gặp ở tiệc rượu hôm trước, vì thế hắn quyết định giết Tá Đằng Mộc trước vì chủ mưu trong việc ám sát Hoàng Na chính là hắn, nếu Tá Đằng Mộc chết rồi, Ma Môn cũng sẽ không có lý do gì mà tìm đến ám sát Hoàng Na nữa.


Không bị thương, Tá Đằng Mộc cũng không phải là đối thủ của Trần Thiên Minh, hiện tại hắn lại đang bị thương ở ngực, chắc chắn không thể đấu lại với Trần Thiên Minh. Lại nhìn thấy Phong Ma đang rất thê thảm, còn Diệp Đại Vĩ lo cho mình vẫn chưa xong, chắc không thể giúp được mình, vì thế Tá Đằng Mộc cảm thấy tuyệt vọng than thầm: Mạng ta xong rồi.


Đang ở phía sau, Diệp Đại Vĩ đột nhiên vọt lên, đẩy Phong Ma sắc mặt nhợt nhạt chắn trước mặt Tá Đằng Mộc.


“Thình thịch” chưởng lực của Trần Thiên Minh đập thẳng vào ngực Phong Ma.


“Phụt” Phong Ma bị trúng chiêu của Trần Thiên Minh, miệng phun máu thành vòi, chưởng lực này đáng lẽ là để kết thúc tính mạng của Tá Đằng Mộc nên Trần Thiên Minh đánh rất mạnh tay, hiện giờ Phong Ma lại trở thành con dê thế tội, hắn chỉ cảm thấy đau, rất đau, không thể tri trì được nữa mà khụy xuống.


“Đi mau” Diệp Đại Vĩ kéo lấy Tá Đằng Mộc đang đứng ngây ngốc mà bay đi. Nếu không chạy ngay, lúc sau có thể chạy được sao, ba người hợp sức còn không đánh được Trần Thiên Minh, hiện giờ chỉ còn hai người, Tá Đằng Mộc lại còn bị thương, làm sao có hy vọng đánh được Trần Thiên Minh.


Tá Đằng Mộc căn bản không ngờ Diệp Đại Vĩ hy sinh Phong Ma để cứu mình, Phong Ma chính là sư thúc của hắn mà, thế mà hắn cũng dám đẩy Phong Ma lên che đòn cho mình, điều này làm cho Tá Đằng Mộc thực sự cảm động. Hiện tại Tá Đằng Mộc cũng đã tỉnh táo lại, vội vàng vận khinh công bỏ chạy ra ngoài theo Diệp Đại Vĩ.


“Ngươi, ngươi …” Phong Ma bất lực chỉ theo Diệp Đại Vĩ không nói lên lời. Hắn thật không ngờ Diệp Đại Vĩ lại đối xử với hắn như vậy, chỉ vì cứu Tá Đằng Mộc mà dùng hắn làm lá chắn, mà chưởng này lại đánh trúng tim hắn, kết hợp với vết thương do cây đinh gây ra, hắn càng lúc càng thấy hô hấp khó khăn.


Trần Thiên Minh thấy Diệp Đại Vĩ và Tá Đằng Mộc đã bỏ chạy để lại Phong Ma, hắn lập tức vọt đến trước mặt Phong Ma, nghiến răng vung chưởng đánh vào đầu của Phong Ma, nhất thời Phong Ma hồn du địa phủ.


Giết chết Phong Ma xong, Trần Thiên Minh liền lao người đuổi theo bọn Diệp Đại Vĩ.


Vì sợ đối phương lại có người xông vào, Trần Thiên Minh đuổi đến cửa chính thì dừng lại, quan sát tình thế phía bên ngoài.


Hiện tại, bọn đối phương ở bên ngoài hầu hết đã bị đánh ngã xuống, chỉ còn lại vài mống bọn Phương Thúy Ngọc và Vân Ma.


“Chạy mau, Phong sư thúc đã bị hắn giết chết” Diệp Đại Vĩ the thé kêu lên, từ khi luyện Quỳ Hoa thần công, thanh âm của hắn ngày càng trở nên cao, giống hệt giọng của phụ nữ.


Phương Thúy Ngọc cùng Vân Ma nghe nói Phong Ma đã bị giết, Diệp Đại Vĩ và Tá Đằng Mộc lại chật vật chạy trốn liền biết đại sự không ổn, vì thế vội vàng đánh ra một hư chiêu rồi thối lui ra sau, chuẩn bị bỏ chạy.


Trần Thiên Minh cũng cố ý lớn tiếng kêu “Anh em, ta cho mọi người thả sức giết địch, không để chúng chạy”


Bọn Lâm Quốc nghe giọng Trần Thiên Minh, biết hắn đã giành chiến thắng, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn, lao vào chém giết địch nhân.


Phương Thúy Ngọc thấy Trần Thiên Minh đã đi ra ngoài tiếp ứng, cũng không dám dây dưa nữa, vội vàng cùng bọn Diệp Đại Vĩ bỏ chạy. Dù sao bọn chúng có khinh công khá cao, việc bỏ chạy cũng không khó khăn lắm.


Trần Thiên Minh sợ bọn Lâm Quốc mải mê truy kích có thể gặp nguy hiểm vội nói “Không cần đuổi theo, hãy cứ giết hết bọn địch ở lại”. Chỉ chốc lát sau, những kẻ không bỏ chạy kịp đều đã bị giết.


“Lão đại, bọn ở lại đều đã chết” Lâm Quốc lớn giọng báo cáo.


“Tốt, bảo huynh đệ kiểm tra hiện trường, sau đó báo cho tôi biết tình hình bên ta” Trần Thiên Minh nói xong liền đi vào phòng khách. Vào tới phòng bên trong, Trần Thiên Minh cầm máy điện thoại bấm gọi cho Hoàng Na.


“Hoàng Na, tình hình trên đó ra sao?” Trần Thiên Minh hỏi.


Trước lúc bọn Diệp Đại Vĩ tấn công, Trần Thiên Minh đã cho tiểu Ngũ cùng hai vệ sĩ của Hoàng Na tới bảo vệ mẹ con nàng. Dù sao võ công của tiểu Ngũ cũng không cao, có tham chiến cũng chưa chắc có ích lợi nhiều, tốt nhất để hắn trong coi mẹ con nàng, như vậy vừa có thể bao quát tình hình, vừa giảm bớt thương vong.


“Chúng tôi không sao, các cậu ở dưới đó thế nào rồi” Hoàng Na lo lắng hỏi lại. Ở trên này, nàng thực sự lo lắng khi nghe âm thanh giao chiến phía dưới, hiện tại khi Trần Thiên Minh gọi điện, nàng biết cuộc chiến đã kết thúc.


“Dưới này đã ổn thỏa, A Quốc đang thu dọn chiến trường, mọi người cứ ở trên đấy, không cần đi xuống” Trần Thiên Minh nói xong liền tắt máy, sau đó bóp tai nghe nói “tiểu Ngũ, cậu xuống đây đi, không có chuyện gì nữa rồi”


Khi tiểu Ngũ xuống, hắn liền để tiểu Ngũ canh chừng cái xác của Phong Ma rồi đi ra ngoài. Vừa rồi, trong lúc chờ đợi hắn đã lột khăn che mặt ra, biết đó chính là Phong Ma thuộc Ma môn.


Lát sau, Lâm Quốc đến gần Trần Thiên Minh nói “Lão đại, bọn chúng kéo đến 23 tên, đều là cao thủ, tổng cộng chạy thoát ba tên, có thể là Tá Đằng Mộc và người của Ma Môn, bên ta có ba người bị thương nhẹ”


Lâm Quốc vừa cười vừa nói, lúc này kẻ địch đã gặp tổn thất rất lớn, từ giờ về sau chắc chúng cũng không còn đủ lực lượng mà đến đây nữa. Đặc biệt, một trong tứ đại cao thủ của Ma Môn là Phong Ma đã bị Trần Thiên Minh giết, càng nghĩ hắn càng cảm thấy tự hào.


“Tốt, cậu bố trí vài người lo canh gác, những người còn lại mau đi nghỉ ngơi, mọi người cũng đã vất vả rồi” Trần Thiên Minh nói.


“Cảnh sát cũng đã tới rồi, lão đại” Lâm Quốc nói.


“Tới rồi cũng tốt, để họ xử lý những kẻ đã chết, việc này cứ giao cho họ thì tốt hơn” Trần Thiên Minh nói xong liền đi lên lầu trên. Ngày hôm nay hắn thực sự có chút mệt mỏi, buổi tối phải mang theo Hoàng Lăng chạy thục mạng, lại bị kẻ địch kéo đến đánh lén. MK, nếu không phải hắn sớm có chuẩn bị, thì nhiệm vụ này chắc đã thất bại rồi.


Mệt thì mệt, Trần Thiên Minh lên đến lầu 4 vẫn đến phòng của Hoàng Na, cũng cần cho nàng biết rõ sự tình đã xảy ra.


“Cốc cốc” Trần Thiên Minh gõ cửa.


“Vào đi” giọng Hoàng Na vọng ra


“Hoàng đổng, chúng tôi đã kiểm tra, hiện tại an toàn, mọi người có thể ngủ ngon rồi”


Trần Thiên Minh nhìn cả hai mẹ con trong bộ quần áo ngủ đang ôm nhau trên giường, bộ dáng thật động lòng.


“Ồ, bọn chúng đến có đông không, bên ta có ai bị thương không” Hoàng Na hỏi


“Bọn chúng đến 23 tên, chết 18, chạy thoát 5, có 3 người bên ta bị thương nhẹ, không đáng ngại” Trần Thiên Minh vui vẻ nói. Kết quả như vậy thật đáng vui mà, đặc biệt tên Phong Ma bị giết là một cao thủ trong Ma môn, lực lượng của Ma môn như vậy cũng giảm đi đáng kể.


“Tốt lắm, cậu đi ngủ sớm đi, Hoàng Lăng hôm nay sẽ ngủ cùng tôi” Hoàng Na giọng cảm kích nói.


“Tốt, tôi về phòng” Trần Thiên Minh gật đầu nói rồi đóng cửa phòng lại. Chà, nhìn Hoàng Na và Hoàng Lăng ở cùng một chỗ, bộ dáng kia thật là mê người mà, đáng tiếc một điều, họ lại là mẹ con. Trần Thiên Minh âm thầm tiếc nuối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK